
t email, tên người gửi là Carina, thư không hề chủ đề, toàn bộ thông tin chỉ có một chữ : “Hi”
Kiều Phong cũng chỉ trả lời bằng đúng một từ: Ừ
Carina: Em đã về nước
Kiều Phong quả thật không hề biết đến việc này, gần đây cũng không thấy ai
nhắc đến với anh. Đối với sự chỉ trích của cô, anh không biết phải biện
bạch thế nào, không cách nào khác đành trả lời: Xin lỗi.
Carina: Tha cho anh đấy
Carina: Gần đây thế nào rồi?
Kiều Phong: Rất tốt
Carina: Em thì chẳng tốt chút nào.
Kiều Phong không biết nên động viên cô thế nào. Anh cảm thấy tính cô cũng không hay lắm, nên tốt nhất anh không nên an ủi cô.
Một lát sau vẫn không thấy trả lời, đầu bên kia lại nhắn tới:
Carina: Không phải anh không muốn nói chuyện với em đấy chứ?
Kiều Phong rất phát huy tinh thần cầu thị: Đúng vậy
Thế giới bỗng trở nên thanh tịnh, đối phương không cách nào phục hồi nổi nữa rồi.
Kiều Phong bỏ di động sang một bên, lại thêm cho Schrodinger hai con cá nhỏ. Anh vào bếp, bỏ bát đũa vào máy rửa bát. Nhìn một bàn thức ăn sạch sẽ
đến mức không còn một mẩu trứng muối, đồng thời trong nồi cơm một hạt
gạo cũng không còn, Kiều Phong lắc đầu, lẩm bẩm: “ Đúng là cái thùng
cơm.”
“Thùng cơm” Lam Sam sau khi trở về nhà mình, miễn phải nói
đến sự hào hứng trong lòng cô lúc này, ngay sau đó cô gọi cho Tiểu Du
Thái, dùng những từ ngữ vô cùng khoa trương để khen ngợi tài bếp núc của Kiều Phong.
Tiểu Thu Thái cảm thấy như lọt vào sương mù:
- Nghe tớ nói này Lam Sam, kể chuyện cổ tích cũng phải có tính chuyên nghiệp
một chút chứ, cậu kể lại từ đầu cho tớ được không? Cậu chưa chuyển nhà
được vài ngày đã đòi làm thùng cơm nhà hàng xóm rồi, hẳn phải có gian
tình nhé?
- Người đó cậu cũng biết đấy, chính là Kiều Phong.
- … - Tiểu Du Thái muốn phát điên, âm điệu đưa lên đến quãng tám.- Đồ khốn, tớ đây còn ngày ngày thắp hương nguyền rủa hắn cho cậu đấy, kết quả là
vừa quay đi quay lại cậu và hắn đã chuyển thành cuộc chiến tơ lụa rồi?
Cái duyên phận cóc khô gì để hai người thành hàng xóm thế? Thế còn ai sẽ nấu cơm cho hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ điên cuồng vì đại thần ở công
ty tớ đây?
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Những câu cậu vừa nói, có thể chuyển toàn bộ dấu hỏi chấm thành dấu chấm được không.
Thiên ngôn vạn ngữ giờ đều biến thành một dấu chấm than, Tiểu Du Thái hét lên chói tai:
- Hắn ta có bị bệnh không thế?
- Anh ta không hề mắc bệnh gì hết, tuy nhiên các phương tiện hiện hữu không
thể đo được chỉ số thông minh thiên tài của anh ta. – Những lời phức tạp này Lam Sam mà có thể trần thuật lại chính xác hoàn toàn, cho thấy cô
cũng có điểm thiên tài đấy nhé.
Tiểu Du Thái giận dữ:
- Thế còn nói không bệnh nữa.
Được rồi, chỉ số thông minh chính là điểm yếu của Tiểu Du Thái. Hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ của cô, tất cả những người có chỉ số thông minh cao
đều bị bệnh hết, nên đập cho vài cục gạch vào đầu mới có thể trở về giá
trị bình thường.
Tiều Du Thái cũng không sao lấy lại được bình
tĩnh, hai người cùng hàn huyên một lúc, cô nàng phát hiện ra chỉ trao
đổi qua điện thoại thì không sao thỏa mãn được sự hiếu kỳ trong lòng cô
lúc này, cô nhất định phải gặp mặt Lam Sam để cùng làm sáng tỏ suy nghĩ
của mình.
Lam Sam vui vẻ đồng ý, sau khi hẹn thời gian địa điểm cụ thể với Tiểu Du Thái, cô mới cúp máy.
Dạo một vòng quanh Weibo, Lam Sam phát hiện ra trong danh sách bạn bè của cô có thêm một người theo dõi, thật vui quá.
Nhưng vừa mở ta, lại là Kiều bang chủ.
Cô đọc ba chữ cái này, khóe miệng dật dật: “Cắt.” Thứ hai là đến lượt
nghỉ của Lam Sam. Cô không sao dậy sớm nổi, cô có thói quen nằm ườn trên giường thật lâu, cuối cùng ngủ cho đến khi đầu óc tỉnh táo đến mức
không gì sánh nổi mới đành lưu lưu luyến luyến tạm biệt chiếc giường để
đứng dậy.
Tống Tử Thành gọi điện đến rất đúng lúc.
Lam Sam lười biếng nhận điện thoại:
- Alo, tổng giám đốc Tống ạ?
Vì vừa mới dậy, giọng cô vẫn hơi khàn khàn mang theo chút nhừa nhựa nghe
vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt nhé, đặc biệt là qua tai một người đàn ông
có khả năng liên tưởng cực lớn thì thật vô cùng gợi cảm.
Tống Tử Thành hắng giọng, nói:
- Tối nay có thời gian không? Tôi muốn mời em đi ăn cơm.
Đầu óc Lam Sam vẫn chưa rõ ràng, cô hỏi:
- Vì sao?
- Coi như là nhận lỗi, vì tôi đã làm hỏng điện thoại của em.
Lam Sam thầm nghĩ, đại khái hẳn vì lần trước anh ta đã nhận ra cô đổi di
động khác rồi. Khả năng quan sát của người này cũng thật tỉ mỉ. Thế
nhưng, cơm nước nhiều cũng chẳng có thành ý, thà ngài đền luôn cho tôi
một cái máy mới còn hơn, giống hệt cái cũ cũng được, không cần lo ngại
tổn hại đến sĩ diện của tôi đâu, chị đây đã sớm đem cái thứ đồ chơi trẻ
con đó đi bán muối lâu rồi…
Cô còn đang suy nghĩ miên man, Tống Tử Thành lại bổ sung:
- Nếu thuận tiện có thể thương lượng một chút về hình thức loại xe tôi đang dự định mua.
Ngay sau đó, Lam Sam vô cùng sảng khoái đồng ý.
Vứt điện thoại sang một bên, rửa mặt, lại ngơ ngác một lúc lâu, mắt thấy
cũng đã đến giữa trưa rồi. Lam Sam lúc này mới nhận điện thoại, do một
nhân viên chuyển phát nhanh vừa gọi tới.