The Soda Pop
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324320

Bình chọn: 10.00/10/432 lượt.



chắn, là con tốt thí, hư tình giả ý, dùng xong lại chạy theo người đàn

ông khác mắt qua mày lại rồi đá văng tôi. – Tống Tử Thành vừa giải

thích, ngữ điệu của anh càng ngày càng trầm lắng, nói xong lời cuối

cùng, anh giơ ngón cái về phía cô: - Lam Sam, em thật trâu bò đấy.

Lam Sam bị anh nói vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác nói xin lỗi:

- Xin lỗi…

Tống Tử Thành hít sâu:

- Tôi không muốn nghe thấy hai chữ này nữa.

Lam Sam ngậm miệng, chẳng còn biết nói gì.

Tống Tử Thành bỗng hỏi:

- Tôi có chỗ nào không bằng hắn chứ?

Lam Sam nhất thời nghe chưa hiểu gì hết:

- Cái gì cơ?

- Tôi nói, tôi có chỗ nào không bằng Kiều Phong.

Lam Sam an ủi anh ta:

- Không phải sếp không bằng anh ấy, chẳng qua là do mắt mũi tôi không tốt, nên mới đi thích anh ấy…

Tống Tử Thành lại cười nhạt, hỏi lại cô:

- Có phải em vẫn cho rằng tôi chỉ chơi bời đúng không?

Đúng nhé…. Lam Sam cố nén lại cái gật đầu, anh đột nhiên quay đầu, nhìn cô qua màn khói mịt mù lượn lờ bao quanh. Anh hỏi:

- Nếu như tôi nói rằng, tôi nghiêm túc, vậy em có tin không?

Lam Sam ngẩn người, trong làn khói trắng cô không thể nhìn thấy rõ sắc mặt

anh, nhưng với những lời khôi hài này cô không biết phải làm sao cho

phải:

- Ha ha…

Sau đó Tống Tử Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, anh không nhìn cô nữa, cũng không thèm nói gì mà chỉ hừ một tiếng:

- Dù sao đến chính tôi cũng chẳng tin được.

- Sếp cứ yên tâm, tôi cũng không tin đâu.

Các ngón tay Tống Tử Thành khẽ hơi run lên, đến khi anh ta ý thức được thì

tàn thuốc đã rơi xuống thảm. Anh khom lưng dập tắt điếu thuốc, rung

chuông gọi mang rượu đến.

Lam Sam cẩn thận quan sát anh, thấy anh vẫn cứ lạnh lùng nghiêm nghị, thái độ cũng không có nhiều chuyển biến,

chỉ hàng mi hơi chớp chớp thể hiện sự mệt mỏi, dường như tối hôm qua anh không hề nghỉ ngơi. Cô ngồi trên ghế salon, xiết chặt hai ngón tay

mình, nói:

- Sếp tổng, những điều cần nói tôi đã nói cả rồi, nói

chung là chuyện này là do tôi sai, tôi xin được nhận lỗi với ngài. Ừ ,

tôi còn có việc nên xin phép về trước được không?

- Sao phải

vội ! – Tống Tử Thành nhích người lại gần ghế của cô, lúc này nhân viên

phục vụ đã bê rượu vào, khui chai, định rót cho họ, nhưng lại bị Tống Tử Thành ngăn lại.

Tống Tử Thành tự rót một ly rượu đỏ, đưa đến trước mặt Lam Sam: - Lam Sam, cạn ly rượu này, hai ta thanh toán hết nợ nần.

- Được. – Lam Sam nhận ly rượu đỏ, ngửa cổ uống, trên chai có ghi nồng độ rượu

không quá cao, nhưng nếu uống một hơi cạn ly cũng sẽ khó chịu, sau khi

uống xong cô vỗ vỗ ngực, đưa chiếc ly rỗng đến trước mặt Tống Tử Thành: - Sếp, ngài đã vừa lòng chưa?

Tống Tử Thành gật đầu.

Lam Sam lại muốn đi, lần thứ hai Tống Tử Thành ngăn cản cô:

- Lam Sam em có thể ở lại nghe tôi hát một bài được không?

Dù sao lời cũng đã nói rất nhiều, có ở lại nghe thêm vài bài hát cũng

chẳng sao cả, Lam Sam gật đầu, lại một lần nữa ngồi xuống ghế.

Tống Tử Thành chọn một bài hát lời Việt rất cũ gọi là “Vẫn cứ yêu em”. Giọng anh hơi có khuynh hướng thiếu cảm xúc, thật sự không thích hợp với

những bài hát trữ tình thế này, thế nhưng từng chữ từng lời anh lại nhấn vô cùng chuẩn xác, giai điệu cũng rất chuẩn, Lam Sam nhận ra sự ai oán

trong đó, không hiểu sao lòng cô chợt thấy rất phiền muộn.

Hát hết bài hát này, anh dường như càng thích thú, lại hát lại một lần nữa.

Lam Sam nhận ra một điều không thích hợp lúc này – cô bỗng cảm thấy nhức

đầu. Lẽ ra Tống Tử Thành hát cũng không phải quá khó nghe, sao cô lại

nhức đầu thế này chứ? Cô gần đây không bệnh tật gì, hôm qua ngủ cũng rất ngon, sao vừa uống một ly rượu đã…

Đợi đợi, rươu?

Cô uống rượu chẳng bao giờ đau đầu, nhưng nếu cô uống thuốc thì sẽ rất đau đầu…

Lòng Lam Sam rất kinh hoàng, cô hoảng sợ đến toát mồ hôi, nếu cô đoán không

nhầm, chắc chắn trong ly rượu kia đã bị bỏ thuốc mê, còn về phần mục

đích, cứ nhìn thái độ Tống Tử Thành trước mắt không để cho cô đi, ừ,

không cần phải nói cũng biết được mục đích rồi.

Tống Tử Thành vừa hát, vừa quay lại nhìn cô, anh mỉm cười với cô.

Lam Sam cũng dạn dĩ cười lại, cô day day thái dương, giả vờ mệt mỏi gật gật đầu.

Tống Tử Thành liền quay lại tiếp tục hát.

Lam Sam lén lấy điện thoại di động ra, nhấn số Kiều Phong, sau đó cô ném xuống đất, dùng chân nhẹ nhàng đá một cái, rất bí mật.

Cô ôm đầu, thoáng lên giọng nói:

- Chỉ mới uống một ly đã khiến tôi choáng váng thế này, tửu lượng đúng là ngày càng kém rồi.

Tống Tử Thành cười nói:

- Nếu mệt thì cứ ngủ đi, nếu ồn ào quá thì để tôi tắt nhạc. – Nói xong thì tắt nhạc luôn.

Sau khi tắt nhạc, anh ta phát hiện ra cô đã ngủ. anh dán sát vào người cô,

nắm lấy cằm cô, quơ quơ, khi thấy cô cau mày nhưng không tỉnh lại, anh

cười nhạt:

- Coi tôi là thằng ngu. – để đùa giỡ, em nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

Lam Sam hoảng hốt đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi ướt sũng, quả nhiên cô

đã đoán không sai, Tống Tử Thành đang muốn mê – gian cô! Cô không dám

hành động thiếu suy nghĩ, sự cách biệt về thể trạng giữa hai người là

quá lớn, cô chỉ có mộ