
ó nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Thiên Thiên nhìn dáng vẻ Ninh Ngọc im lặng, hai mắt nhắm chặt và đôi môi đỏ
mọng mím chặt, nhìn đẹp như vậy. Trong lòng nàng có chút đắc chí, khe
khẽ tựa đầu tựa trên bả vai của hắn, ghé vào lỗ tai của hắn nhẹ giọng
nói: "Cám ơn ngươi, phu quân. . . . . . !"
Lông mi hẹp dài của Ninh Ngọc khẽ run lên, cũng không có mở mắt ra, mặc cho nàng tựa vào bên cạnh mình.
Theo Ly Hoan đi xe, xung quanh cũng từ từ náo nhiệt. Kinh Thành vốn là địa
phương phồn hoa, mới vừa vào cửa thành, âm thanh ồn ào của khách qua
đường đi qua đi lại người truyền vào bên trong xe ngựa.
Ninh Ngọc mở mắt ra, vừa định đưa tay kéo màn nhìn cảnh tượng ngoài xe ngựa, nhưng ánh mắt liếc qua nhìn Thiên Thiên đã ngủ say ở trên vai của mình, mới để lại tay xuống, thân thể cũng giữ vững thăng bằng, không nhúc
nhích.
Lại qua vài canh giờ, Ly Hoan đưa tay kéo rèm cửa ra, Ly Hoan vừa muốn hưng phấn hô lên "Đến nhà rồi", nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị Ninh
Ngọc quăng cho một cái ánh mắt ngăn lại xuống.
Ninh Ngọc liếc mắt nhìn Thiên Thiên đang ngủ say, ý bảo Ly Hoan không cần
nói. Ly Hoan cũng thức thời, lúc này đưa tay che miệng, gật đầu với hắn
một cái, ngay sau đó đi xuống xe.
Ninh Ngọc nhẹ nhàng khom lưng ôm ngang Thiên Thiên lên, sau đó mới xuống xe ngựa.
Ninh phủ chính là Ninh phủ, cao lớn, uy nghiêm, có điều lúc này trước cửa
Ninh phủ một hàng các cô gái thanh thuần hoặc xinh đẹp đang đứng, mỗi
người một vẻ, có phong cách riêng, từng cô gái đều xinh đẹp như hoa. Các cô gái trong hàng mặc hoa phục không cùng màu sắc, mỗi người đều búi
một kiểu tóc riêng, còn trang điểm quyến rũ.
Các cô gái từ trên xuống dưới lần lượt gạt ra, lấy tay khẽ đếm, không nhiều không ít, vừa vặn là mười bảy người. Lúc này cũng hết sức ăn ý đem ánh
mắt nhìn về phía Ninh Ngọc và. . . . . . Thiên Thiên trong ngực hắn.
Ly Hoan đứng ở bên cạnh Ninh Ngọc, nhìn ánh mắt của các cô gái đều phát
sáng ! Hắn mở to mắt, từ cô gái đứng đầu hàng, một đường nhảy tới cô gái cuối hàng, càng nhìn càng hưng phấn, càng nhìn càng khó kìm lòng nổi,
hắn quay đầu, kích động nói với Ninh Ngọc: "Mỹ nhân nhi, ta muốn, ta
muốn. . . . . . Ha ha, Mỹ nhân nhi! !"
Ánh mắt các cô gái nhìn Ly Hoan từ kinh ngạc trong nháy mắt chuyển thành
ghét bỏ, đối với hành động của Ly Hoan không ngừng nhích lại gần mình
biểu hiện ra chống lại, nhưng lại bởi vì ngại Ninh Ngọc ở đây, biểu hiện không tốt, lúc này sắc mặt từng người một đều rất giống như ăn phải
trứng thối.
"Khà khà. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Mỹ nhân nhi, tiền, tiền. . . . . .
Đều là tiền a. . . . . . Hắc hắc. . . . . ." Ly Hoan cười khúc khích,
chìm đắm trong trong thế giới của bản thân.
Ánh mắt của Ninh Ngọc nhìn hắn cũng mang theo khinh bỉ và ghét bỏ, khom
lưng dặn dò mấy câu với lão quản gia đứng đợi ở một bên, liền ôm Thiên
Thiên vào phủ.
Hắn trực tiếp trở về trong viện của mình, ôm Thiên Thiên, liếc nhìn căn
phòng của mình, lại nhìn căn phòng nha hoàn bên cạnh, hơi ngừng lại,
cuối cùng vẫn sải bước đi vào căn phòng của mình.
Căn phòng của Ninh Ngọc rất đơn giản, nhưng cái giường kia lại rất lớn đủ
xa xỉ, nếu theo cách nói của Thiên Thiên, chính là "Nhìn xem loại gỗ đỏ
thượng hạng được điêu khắc tinh xảo, vô cùng phù hợp phong cách khó chịu của Ninh Ngọc ".
Hắn nhẹ nhàng đặt Thiên Thiên lên giường, nhìn dáng vẻ Thiên Thiên ngủ,
cánh môi còn chưa hết sưng, vết rách trên cánh môi này là do mình làm
ra. . . . . . Hắn nhè nhẹ đặt tay lên khóe môi nàng, phác hoạ lại hình
dáng môi nàng.
Ánh mắt của Ninh Ngọc lại thâm sâu, hắn từ từ cuối đầu xuống, nhẹ nhàng hôn xuống ở trên môi của nàng một cái.
Hắn nhắm mắt, hưởng thụ thời gian hiếm có này, một màn thời niên thiếu hiện lên trong đầu hắn lần nữa, từ rõ ràng đến mông lung.
"Tiểu Ngọc Nhi ——! Tiểu Ngọc Nhi ——" lúc này, cửa viện của Ninh Ngọc lại vang lên giọng nói âm hồn bất tán.
Ninh Ngọc tức giận, đứng thẳng người, xương trên người vang lên ken két, dự định quyết một trận sống còn với Ly Hoan.
Nhưng Ly Hoan trông thấy Ninh Ngọc đen mặt ra ngoài, không có chút tự giác
nào, hưng phấn nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta biết Hoa Mãn lâu của ngươi nhất
định có thể tìm được Mỹ nhân nhi!"
Ninh Ngọc: "Cho nên?"
"Ôi trời Tiểu Ngọc Nhi của ta, cái gì cho nên hay không cho nên, ngươi cũng biết người đứng đầu Tần Hoài quán của ta bị điên đến nay chưa khỏi hẳn, cho nên ta mới trở về với ngươi, chính là vì ở chỗ của ngươi có mười
bảy mỹ nhân nhi xinh đẹp như hoa, chọn đại một người làm đầu khôi của
ta, giúp ta tiếp tục kiếm tiền đấy!" Cặp mắt Ly Hoan biến thành hình
đồng tiền, hưng phấn tiếp tục nói, " Quả thật Hoa Mãn Lâu của ngươi
không để cho ta thất vọng, nhiều Mỹ nhân nhi như vậy, hắc, chỉ cần ngươi tùy tiện chọn một cho ta, ta cũng thỏa mãn."
Khóe miệng Ninh Ngọc co quắp, hỏi ngược lại: "Cho nên đây chính là mục đích ngươi theo ta trở về?"
Ly Hoan vui vẻ: "Đó là đương nhiên! Nếu không phải vì mỹ nhân nhi, kẻ ngu
mới tới Kinh Thành với ngươi! Vừa mệt nhọc lại vừa tốn tiền, ta có thể
đòi cái gì tốt đấy! Mà lại còn hại chết con n