
ó, thế nào không nhìn thấy hắn sĩ diện!
Giọng nói phản bác tiếp tục xuất hiện: Stop! Ly Hoan này là Đại Vương keo kiệt tại sao có thể so sánh với Ninh Ngọc!
"Ta muốn ăn điểm tâm." Giọng nói Ninh Ngọc đúng lúc xuất hiện, cắt đứt suy nghĩ của Thiên Thiên.
Thiên Thiên hồi hồn, liếc nhìn bánh ngọt trên bàn, lại nhìn Ninh Ngọc nằm
cứng đơ chờ đợi mình phục vụ, chấp nhận, đem vị trí chuyển qua đầu
giường, đỡ thân thể Ninh Ngọc dậy, để cho hắn nằm tựa vào trên ngực của
mình, đưa tay từ trên bàn cầm một miếng bánh ngọt, đưa tới cạnh môi hắn.
"Khát."
Miệng Thiên Thiên rút gân, đưa tay rót ly trà cho hắn uống xong.
"Điểm tâm."
Trán Thiên Thiên một mảnh vạch đen, đưa tay cầm một miếng bánh ngọt lên tiếp tục cho hắn ăn.
Đúng vào lúc này, màn xe lại đột nhiên bị kéo ra, lộ ra gương mặt mỉm cười
của Noãn Phong, chỉ là, đợi thấy rõ một màn trước mắt này thì nàng nụ
cười trên mặt từ từ cứng lại.
Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn trên mặt Noãn Phong từ từ đọng lại thành băng,
lòng bàn tay không khỏi run một trận, miếng bánh ngọt này liền rơi xuống mặt Ninh Ngọc, hết sức nhếch nhác. Thấy thế, nàng vội vội vàng vàng đưa tay phủi mảnh vụn trên mặt hắn.
Vì vậy, lần này, đổi thành Ninh Ngọc mặt lạnh rồi. Hắn kéo tay Thiên Thiên ra, từ trong ngực lấy khăn tay ra từ từ lau chùi gương mặt, động tác
chậm chạp không nhanh nhẹn, sau khi phủi sạch, đặt khăn tay lên bàn
vuông nhỏ, vẫn ra lệnh với Thiên Thiên như cũ: "Điểm tâm."
Thiên Thiên hách nhiên, lúng túng nhìn Noãn Phong ngoài xe ngựa mắt không
chớp nhìn chằm chằm Ninh Ngọc, nhưng trên tay vẫn đem bánh ngọt đút tới
bên môi Ninh Ngọc.
"Công tử, xin xuống xe, đến khách sạn rồi." Noãn Phong rốt cuộc khôi phục
bình tĩnh, tất cả ác liệt lúc trước tản đi, nụ cười nhàn nhạt yếu ớt trở lại bên môi nàng một lần nữa.
"À, được." Thiên Thiên đồng ý, đưa tay theo thói quen ôm Ninh Ngọc.
"Công tử giao phu nhân giao cho thuộc hạ là được, loại chuyện thô lỗ này, để
hạ nhân làm là được, công tử cần gì tự mình động tay." Noãn Phong nhàn
nhạt cười nhìn Thiên Thiên, lời nói có chút sắc bén.
"Chuyện thô lỗ? Noãn Phong, ngươi giải thích cho ta, cái gì gọi là chuyện thô
lỗ?" Không đợi Thiên Thiên mở miệng, Ninh Ngọc đã nói trước, cặp mắt
liếc xéo nàng, mang theo vài phần ý lạnh.
Noãn Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn cười yếu ớt như cũ: "Noãn
Phong chỉ là vì công tử suy nghĩ, không muốn công tử quá mức mệt nhọc.
Ngược lại phu nhân, thuộc hạ ngược lại tò mò, thật ra phu nhân bị bệnh
gì không tiện nói ra, ngay cả đi đường cũng muốn công tử ôm đi sao?" Rất dễ nhận thấy, Noãn Phong vốn định đấu đá đủ với Ninh Ngọc.
"Bệnh không tiện nói ra? A, ta vui vẻ, chàng vui lòng. Chàng nguyện ý ôm
ta...ta cũng vui vẻ cho chàng ôm. Cũng chỉ là một người muốn đánh một
người nguyện chịu đựng, sao lại có cái bệnh gì không tiện nói ra?" Ninh
Ngọc khiêu khích.
Thiên Thiên nghe có chút lúng túng, nàng có chút không rõ, lúc này Ninh Ngọc
như vậy thay ‘ Thẩm Thiên Thiên ’ hơn thua, là vì chính hắn, hay là vì
tương lai sau khi mình trở về trong cơ thể Thẩm Thiên Thiên lần nữa,
những ngày sau này có thể thoải mái chút?
Noãn Phong bị Ninh Ngọc chận thốt không nên lời, một đôi mắt nhìn Thiên Thiên, hi vọng Thiên Thiên nói vài câu.
"Khụ. Noãn Phong à, Thiên Thiên là vợ của ta, ta ôm nàng cũng là là chuyện
phải làm." Giọng nói Thiên Thiên vang lên, vừa nói vừa ra khỏi buồng xe, lập tức nhảy xuống xe.
Ly Hoan và Loan Nguyệt đã sớm chờ ở một bên, đứng ở cửa khách sạn có chút
không nhịn được. Lúc này thấy hai người Thiên Thiên Ninh Ngọc rốt cuộc
xuất hiện, cuối cùng là thở ra một hơi. Còn Noãn Phong trầm mặc đi theo
sau lưng Thiên Thiên, cụp xuống đầu không nói một lời.
"Tiểu Ngọc Nhi, mau mau vào khách sạn, ai ô ô, đói chết ta rồi." Ly Hoan vân vê Lan Hoa Chỉ, có chút giận trách.
Loan Nguyệt liếc nhìn hắn, từ trong cổ phát ra một tiếng hừ lạnh, để diễn tả mình đối với hắn khinh bỉ.
Điểm dừng chân nơi này cũng coi là phồn hoa, khách sạn trước mắt cũng là cái loại người đến người đi, phồn hoa lại náo nhiệt. Thiên Thiên ôm Ninh
Ngọc không khỏi quá thu hút sự chú ý của người khác, suy nghĩ một chút,
nàng vẫn buông hắn xuống, ngược lại đưa tay ôm bờ vai của hắn, nàng cúi
đầu cười làm lành với hắn, liền mang theo hắn cùng đi vào.
Tiểu nhị khách sạn khom mình đi tới một bàn Thiên Thiên này, nịnh nọt cười
nói: "Mấy vị khách quan, không biết muốn ăn những món gì?"
Noãn Phong đang định mở miệng, không nghĩ đã bị Ly Hoan giành nói trước: "Ta hỏi ngươi, chỗ các ngươi, cái gì rẻ nhất?" Hắn vểnh Lan Hoa Chỉ lên,
tròng mắt đen chuyển một cái như vậy, quả nhiên chính là một đại keo
kiệt.
Tiểu nhị sững sờ, ngay sau đó phản ứng kịp, bộ dạng nịnh nọt lúc trước biến
mất trong nháy mắt, lưng đứng thẳng, nói chuyện cũng không run lên,
giọng nói cũng ngang, liếc mắt nhìn hắn nói: "Rẻ nhất?, bánh bao khô rẻ
nhất."
Ly Hoan hài lòng gật đầu một cái: "Rất tốt, rất tốt. Cho nửa lồng bánh bao hấp, và một mâm rau cải."
Giọng nói tiểu nhị khinh bỉ: "Rau cải chỗ chúng tôi đắt lắm!"
Ly Hoan cau m