
Thiên Thiên theo thói quen ôm Ninh Ngọc, bên tai cộc cộc tiếng vó ngựa rất có quy luật.
Chỉ là, đang lúc Thiên Thiên say mê ở trong tiết tấu, xe ngựa, bỗng nhiên ngừng.
Ngoài xe ngựa, truyền đến một giọng nói kiều mị khác thường và vang dội ——"Thuộc hạ cung nghênh công tử trở về phủ!"
Thiên Thiên sững sờ, đưa tay kéo màn cửa xe ngựa, lại thấy đối diện xe ngựa,
một chiếc xe ngựa to lớn siêu cấp bảnh bao rèm lụa màu đỏ đậu ở đó, lớn
vô cùng, hào hoa khiến Thiên Thiên suýt nữa mở mắt không ra, bốn góc xe
ngựa, mỗi một thị nữ của mình đang đứng, áo trắng tóc đen, cúi đầu đứng
thẳng, trước xe ngựa ngựa lớn càng thêm uy vũ hùng tráng, con ngựa ngẩng cao đầu uy phong lẫm liệt như miệt thị con ngựa đen đối diện, bộ dáng
muốn ăn đòn ngược lại có mấy phần giống như Ninh Ngọc..
Mà cô gái đứng chắp tay ở trước xe ngựa, Thiên Thiên dĩ nhiên quen thuộc,
bởi vì đó chính là một trong mười bảy người tiểu thiếp của Ninh Ngọc,
tên Noãn Phong.
Noãn Phong không hổ là cô gái Ninh Ngọc chọn trúng làm việc cho mình, một
đôi mắt giống như biết nói, lúc này thấy Thiên Thiên đưa tay kéo rèm cửa sổ ra, liền xèo xèo phóng tia điện về phía nàng, ánh mắt vừa nhu vừa
quyến rũ của nàng ta khiến Thiên Thiên có chút chống đỡ không được.
Đột nhiên Thiên Thiên có chút may mắn mình và Ninh Ngọc đổi linh hồn, cứ
như vậy, những cô gái khác quyến rũ hắn, toàn bộ đều bị mình đỡ được,
chẳng phải là hả hê lòng người?
Nhưng nghĩ lại, nàng lại cảm thấy có chút sầu não. Tại sao nàng muốn phí tâm
phí sức giúp hắn đỡ những thứ quyến rũ này? Ngộ nhỡ ngày nào đó nàng
không có ở đây, đây chẳng phải là hậu quả khó mà lường được. . . . . . ?
Nàng lắc lắc đầu, trong lòng có chút mất mác, ôm Ninh Ngọc đi xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt Noãn Phong.
Sau lưng Ly Hoan nhìn xe ngựa to này, tấm tắc nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi ra tay cực kì hào phóng, chính là xe ngựa này quá lãng phí, ai ô ô, ngươi
nói ngươi sao xuống tay được!" Một bên hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt ve
xe ngựa.
Loan Nguyệt ôm tay, đứng ở sau lưng Thiên Thiên cách đó không xa, thờ ơ lạnh nhạt xem kịch vui.
Noãn Phong cười không ngớt nhìn Thiên Thiên nói: "Công tử, thuộc hạ tới
chậm, kính xin công tử trách phạt." —— trong mắt của nàng hoàn toàn
không nhìn Thiên Thiên, đối với nàng Ninh Ngọc ôm trong ngực làm như
không thấy.
Thiên Thiên cười khoát tay áo: "Không trách ngươi không trách ngươi, chuyện nhỏ thôi!"
Nhưng Ninh Ngọc lại nói: "Ngươi đã biết tội, vậy liền phạt ngươi giam cầm ba ngày, như thế nào?"
Noãn Phong vẫn mặt đầy nụ cười nhìn Thiên Thiên như cũ, nhìn cũng chưa từng nhìn qua Ninh Ngọc một cái.
Trán Thiên Thiên bắt đầu có mồ hôi lạnh toát ra, Ninh Ngọc mắt cũng chầm chậm híp lại.
"Ta nói mà..., ngươi không nghe được sao?" Ninh Ngọc tiếp tục.
Noãn Phong lại cười yếu ớt đối với Thiên Thiên nói: "Công tử không thích xe
ngựa lay động, thuộc hạ giúp công tử trải giường chiếu." Dứt lời, xoay
người đi.
"Đây là thái độ của ngươi đối với phu nhân?" Giọng nói của Ninh Ngọc, hoàn toàn lạnh xuống.
Thiên Thiên mồ hôi rơi như mưa, chận lại nói: "Nếu không, khụ, Noãn Phong à, nếu không giam cầm ngươi ba ngày. . . . . ."
Bước chân Noãn Phong dừng lại, quay đầu lại nhìn Thiên Thiên một hồi lâu,
trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và trố mắt, hồi lâu mới nói: "Vâng" nói xong, nhìn sâu Thiên Thiên trong ngực "Thiên Thiên" một cái , —— trên
thực tế là Ninh Ngọc .
Ninh Ngọc cũng nhìn nàng, không chút nào yếu thế.
Không khí quỷ dị này khiến Thiên Thiên cảm giác rất không thoải mái, ôm Ninh
Ngọc nhảy lên xe ngựa. Chỉ là vừa vào xe ngựa, Thiên Thiên liền bị cách
bài biện bên trong chấn động một hồi, chỉ thấy bên trong có một một cái
giường không nói, còn có một bàn vuông nhỏ, phía trên để bánh ngọt và ly trà. Mà bên trong xe ngựa lan tràn tất cả đều là mùi vị trên người Ninh Ngọc.
Thiên Thiên đặt Ninh Ngọc lên giường, mình thì ngồi ở đầu giường, nhưng đợi
cũng không thấy Ly Hoan và Loan Nguyệt lên xe ngựa, trong lòng nàng có
chút ngạc nhiên, liền kéo rèm xe ngựa ra nhìn tình huống, lại phát hiện
hai người Loan Nguyệt và Ly Hoan vô cùng tự giác ngồi ở hai bên trái
phải Noãn Phong, căn bản cũng không có ý định vào xe ngựa.
"Các ngươi. . . . . . ?" Thiên Thiên tò mò hỏi.
Ánh mắt Ly Hoan có chút oán niệm nhìn nàng một cái, còn Loan Nguyệt lại là
một bộ dáng thấy nhưng không thể trách, chỉ là chính giữa Noãn Phong
nói: "Xe ngựa của công tử, không cho phép người thứ hai tiến vào. Nếu
Thẩm Thiên Thiên được công tử ôm vào, cho nên, nàng có thể hưởng thụ đãi ngộ của công tử."
Thiên Thiên 囧, không ngờ quỷ thần sai khiến, ‘ Thẩm Thiên Thiên ’ thế nhưng thành người thứ nhất tiến vào xe ngựa của Ninh Ngọc.
Này thật là thật là ‘ vinh hạnh ’, quả thật ‘cực kỳ vinh hạnh’!
Noãn Phong tiếp tục nghiêm túc lái xe, Thiên Thiên mệt mỏi ngồi trở lại đến
bên giường lần nữa, nghiêng đầu nhìn Ninh Ngọc, thầm nghĩ nói: hắn là
công tử, tự nhiên phải sĩ diện, mình nên tha thứ hắn!
Nhưng rất nhanh lại có một giọng nói xuất hiện, phản bác: người ta Ly Hoan
còn là quán chủ Tần Hoài quán đ