
hông đúng. . . . . ." Thiên Thiên sứt mẻ giải thích, tay chân luống
cuống.
Bởi vì chiều cao cơ thể Ninh Ngọc vô cùng cao, cho nên lúc này Ninh Ngọc
không thể không đưa tay kéo vai Thiên Thiên qua, Thiên Thiên cũng phối
hợp với Ninh Ngọc , khom lưng, để cho mình và Ninh Ngọc duy trì tầm mắt
ngang nhau.
Mắt Ninh Ngọc sáng quắc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đem lời nói của Ly Hoan nói với ngươi, tất cả đều quên hết."
Thiên Thiên nhìn hắn, nhìn trong mắt hắn cực nhanh xẹt qua một tia yếu ớt,
không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, mà là đưa tay ôm lấy nàng, đứng thẳng người, ôm nàng vào trong lòng, ở bên tai nàng nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi luyện Tuyệt Ẩn, tu luyện tới tầng thứ mấy?"
Ninh Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi lo lắng cho ta?"
Thiên Thiên không được tự nhiên gật đầu một cái: "Đúng, ta đang lo lắng cho ngươi." —— lo lắng ngươi vì vậy mà mất mạng.
Mặt Ninh Ngọc không biểu tình: "Ta không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn."
"Có ý gì?"
"Chưa tu luyện Tuyệt Ẩn xong toàn bộ, ta sẽ không lấy ngươi."
"Cho nên, ngươi. . . . . . Cũng không có. . . . . . Cùng mười bảy người tiểu thiếp như hoa. . . . . . Xảy ra loại quan hệ kia. . . . . . ?" Mặt của
Thiên Thiên có chút đỏ lên.
Ninh Ngọc nhíu mày, nhìn nàng, trong mắt có chút khinh bỉ: "Hoa Mãn Lâu mỗi
ngày nhiều nhiệm vụ như vậy, nào có nhiều thời gian phong hoa tuyết
nguyệt như vậy."
"Thì ra là lúc ta mười tuổi đã đã gặp mặt ngươi, không trách được ngươi lấy
ta làm vợ, ta còn tưởng là ông trời không có mắt, chưa từng nghĩ này là
do mình tạo nghiệt a, haizzz!" Thiên Thiên than thở, "Bất quá khi đó
người kia xấu xí như vậy, sao ta đoán được tám năm sau ngươi sẽ trưởng
thành bộ dáng này."
Trên mặt Ninh Ngọc có chút trở nên quỷ dị. . . . . .
"Còn nữa, "Thiên Thiên có chút không chịu phục, "Ban đầu lúc ta gả cho ngươi, ngươi còn ôm Loan Nguyệt tới kích thích ta!"
"Trước lúc ngươi chưa qua cửa, ‘Hàng đêm tiểu thư Thẩm gia uống rượu say mắng
phu quân không phải là người ’ ... Tin đồn đã sớm truyền khắp phố lớn
ngõ nhỏ. Ta chỉ muốn xem một chút, sau khi lớn lên ngươi sẽ biến thành
hình dáng gì, tại sao gả cho ta, ngươi lại không tình nguyện như vậy."
Giọng nói Ninh Ngọc không nhanh không chậm truyền đến.
"Khụ. . . . . ." Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, mở to mắt, chẳng lẽ muốn nàng
nói cho hắn biết, là bởi vì bóng ma hai đời trước tạo thành sao. . . . . .
"Ngươi đã không muốn gả cho ta...ta càng muốn xem thử, đến tột cùng vì sao
ngươi ghét ta như vậy." Ninh Ngọc liếc nàng, "Chỉ là ta càng hiếu kỳ, vì sao ngươi phải chạy đến phòng của người làm, chẳng lẽ ta thật sự làm
cho ngươi chán ghét như vậy?"
"Khụ khụ. . . . . ." Thiên Thiên càng thêm nói không ra lời, tất cả những
thứ này đều là bóng ma kiếp trước, kiếp trước Ninh Ngọc quá đáng sợ,
cùng với Ninh Ngọc bây giờ căn bản không có khả năng so sánh.
Nhưng mà, nếu đều là Ninh Ngọc, tại sao chênh lệch nhiều như vậy?
Trong lòng Thiên Thiên trăm điều không có lời giải đáp, đành phải len lén bỏ
vấn đề này vào trong lòng, không muốn lại rối rắm. —— có lẽ chờ thời cơ
đã đến, tự nhiên sẽ hiểu.
"Còn nữa, phải chú ý Loan Nguyệt." trong miệng Ninh Ngọc có tia phòng bị,
"Bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều không nên nhúng tay."
Trầm ngâm một hồi lâu, Thiên Thiên vẫn đồng ý: "Tốt!" —— Loan Nguyệt, là
địch không phải bạn, điểm này nàng vẫn nhớ, chỉ là không muốn nhắc tới
thôi. Nhưng hiện tại ràng buộc giữa nàng ta và nàng đã biến mất, nàng
thật sự không nghĩ ra còn có thứ gì đáng giá để Loan Nguyệt buông tha
Mặc Phi, tìm nơi nương tựa cho mình.
Ninh Ngọc tránh ra khỏi ngực nàng, lui về phía sau hai bước, sắc mặt tiếp tục trở về âm trầm: "Phương pháp đổi linh hồn trở về."
"Đi chết." Thiên Thiên rối rắm thành thật trả lời.
"Rất tốt, "Ninh Ngọc đột nhiên lại cười, chỉ là cười đến có chút rét lạnh,
"Đợi trở về Kinh Thành, ngươi và ta cùng đi nhảy xuống núi."
". . . . . . Cái gì!" Thiên Thiên có chút hóa đá.
Ninh Ngọc lạnh lùng: "Cuộc đời này ta sẽ không trải qua lần thứ hai. . . . . . quỳ thủy!" Dứt lời, mặt vô cùng thúi.
Thiên Thiên 囧 lại 囧, nhưng mà, so với nhảy núi, nàng càng muốn tiếp nhận mỗi sáng sớm cái gì kia đột nhiên / và lúc nửa đêm thường muốn / lửa đốt. . . . . . OTZ. . .
Thiên Thiên theo thói quen ôm Ninh Ngọc vào trong ngực ngủ, nàng nhìn hắn,
nhắm mắt nằm ở bên cạnh mình, trong lòng có chút cảm khái.
"Ninh Ngọc . . . . . ." Thiên Thiên nhẹ nhàng kêu tên của hắn.
Ninh Ngọc tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ say, ngoài miệng lại lên tiếng: "Ừ."
"Ngươi đối với mười bảy người thuộc hạ xinh đẹp kia, có ý định thân thiết hơn không?" Thiên Thiên có chút xấu hổ.
"Ừ."
"Cái gì?" Đầu tiên Thiên Thiên sững sờ, ngay sau đó giận dữ, "Ngươi có thể nào đối với các nàng động tâm?"
"Về sau, ngươi sẽ rõ." Nói xong câu đó, Ninh Ngọc liền ngủ thật say.
Ngày hôm sau, Thiên Thiên ôm Ninh Ngọc đi ra phòng, mặt Ly Hoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn ‘ Ninh Ngọc ’, vẻ mặt Loan Nguyệt cũng khó
lường, khóe môi hơi nhếch.
Mặc dù không khí có chút quái dị, nhưng lên đường vẫn theo lẽ thường.