
ũ.
Đang ở trong ngực Ninh Ngọc trên mặt "Loan Nguyệt" chảy xuống một hàng vạch
đen, —— hình tượng của nàng là một tiểu thư khuê các hiền lành nha! Xem
như hoàn toàn bị nàng ta làm hư!
Ninh Ngọc nhìn nàng chăm chú, sắc mặt có chút khó coi: "Thiên Thiên, chớ hồ đồ."
"Thẩm Thiên Thiên" nâng ngón tay trắng noãn lên, khẽ vuốt ve, chậm rãi kể
lại: "Công tử sao nói ta hồ đồ. . . . . . Thiên Thiên rất là nghiêm túc
~. Công tử, ngươi chờ xem, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ thật tốt."
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mở miệng: "Lão bản Tần Hoài quán, không phải kẻ tầm thường. Ngươi thật sự muốn đi?"
"Thẩm Thiên Thiên" ngẩng đầu: "Đương nhiên muốn đi."
Ninh Ngọc buông “Loan Nguyệt” trong ngực ra, xoay người: "Ngươi quyết định
đi, ta không ngăn cản ngươi." Hắn đưa lưng về phía"Thẩm Thiên Thiên" nói ra mấy chữ này, hắn im hơi lặng tiếng, biến mất ở nơi xa, không còn dấu vết.
***********
Thẩm Thiên Thiên sờ sờ cổ họng mình vừa bị Ninh Ngọc siết trong tay, ho khan mấy tiếng, ngay sau đó đi tới bên cạnh Loan Nguyệt, kinh ngạc nói: "Hắn cứ đồng ý như vậy?"
Loan Nguyệt liếc nàng một cái: "Điều này cho thấy."
"Thấy gì?" Thẩm Thiên Thiên tò mò hỏi.
"Cho thấy. . . . . . Tình yêu hắn dành cho ngươi, rất ít." Dứt lời, Loan Nguyệt xoay người, đi gọi xe ngựa.
Lưu lại một mình Thẩm Thiên Thiên đứng yên tại chỗ, bên tai không ngừng
vang lên lời nói của Loan Nguyệt, suy nghĩ xuất thần, nàng nhìn theo
phương hướng Ninh Ngọc rời khỏi, lại cúi đầu nhìn mình đang trong cơ thể Loan Nguyệt, —— chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết"Người trong
cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt" ?
Thẩm Thiên Thiên bỏ qua sự khó hiểu trong lòng, quay đầu đuổi theo Loan Nguyệt.
Đợi thuê xe ngựa xong, Loan Nguyệt dùng tiền đuổi phu xe đi, trong ánh mắt
khâm phục của Thẩm Thiên Thiên, nàng lấy roi hung hăng đánh xuống mông
ngựa, trong chốc lát, xe ngựa chạy như bay, Thiên Thiên ngồi ở bên trong buồng xe, vội vàng không kịp chuẩn bị ngã xuống phía sau.
Loan Nguyệt tự mình đánh xe ngựa quả thật không tầm thường, đi đường suốt
đêm không tính, Thiên Thiên dứt khoát té bên trong xe ngựa, trong tiếng
vó ngựa và tiếng cộc cộc ngủ ngon. Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như
nàng cảm thấy xe ngừng lại, Loan Nguyệt vào bên trong buồng xe, ngồi bên cạnh nàng, nhưng không nằm xuống ngủ, mà là nhẹ nhàng cầm chân trái
Thiên Thiên lên, nhẹ nhàng đấm bóp.
Lúc này, cuối cùng Thiên Thiên hoàn toàn tỉnh táo. Nàng khẽ mở ra một đường nhỏ, nhìn bàn tay Loan Nguyệt nhẹ nhàng xoa bóp chân của mình. —— mặc
dù cơ thể này là của nàng, nhưng trong lòng Thiên Thiên dâng lên từng
trận cảm động.
Bóp nhẹ chốc lát, rốt cuộc Loan Nguyệt dừng tay lại, nằm bên cạnh nàng,
nhắm mắt ngủ. Thiên Thiên cũng nhắm mắt, bên tai trừ tiếng ếch kêu bên
ngoài xe, không còn âm thanh nào khác, cơn buồn ngủ đánh tới lần nữa,
nàng tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên cạnh nhẹ nhàng truyền đến tiếng động, ngay sau đó, xe ngựa tiếp tục chạy trên đường.
Thiên Thiên mơ hồ tỉnh lại xoa đôi mắt, bên cạnh nàng có nhiều thêm mấy cái
bánh bao. Thực hiển nhiên, đây là Loan Nguyệt chuẩn bị cho nàng, đại
khái là trên đường gặp được cửa hàng nhỏ nên mua cho nàng. Thiên Thiên
sờ sờ bụng đói, cười đến có chút kinh hãi.
Cứ như vậy qua mấy ngày, mỗi ngày trước khi Loan Nguyệt ngủ, cũng sẽ xoa
bóp chân trái Thiên Thiên, sau đó mới ngủ, mặc dù vội vàng, nhưng cũng
đâu vào đấy.
Đêm nay, Loan Nguyệt nhẹ nhàng để chân trái Thiên Thiên xuống, đang định
nằm xuống ngủ, bên ngoài xe, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khả
nghi.
Bởi vì đêm khuya, xung quanh hết sức tĩnh lặng, đột nhiên xuất hiện một
giọng nói, đương nhiên khiến người khác hoài nghi, trong nháy mắt Thiên
Thiên mở mắt ra, đưa tay cầm thật chặt tay Loan Nguyệt bên cạnh, trong
lòng có chút phát run.
Loan Nguyệt sử dụng ánh mắt ý bảo nàng chớ hành động thiếu suy nghĩ, để
tránh bứt dây động rừng, nàng thả nhẹ hô hấp, tuỳ cơ ứng biến.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng trước xe ngựa của các nàng, dừng
lại, ngay sau đó, một giọng nam vang lên: "Có ai trên xe không?" —— rõ
ràng là giọng nam, lại uyển chuyển không nói nên lời. . . . . . Ý vị,
giống như giọt sương đọng lại vào sáng sớm, ngọt ngào khó cưỡng.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt không ai nói gì, trong một khu rừng tối đen thế
này, làm gì có người bình thường dạo chơi đêm hôm khuya khoắc, cho nên
bây giờ tốt nhất là nên giữ im lặng.
"Trên xe không có ai sao?" Giọng nói ngọt ngào và trong trẻo như mùa xuân
vang lên ở ngoài xe ngựa, giọng điệu có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại
nghe hắn nói lẩm bẩm, "Quái lạ! Đêm hôm khuya khoắt, lại có thể để cho
ta chiếm được tiện nghi."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời này, chiếc xe
liền không hề báo động trước trầm xuống, tiếng quất ngựa truyền đến, con ngựa ngoài xe hét gầm trời, ra sức chạy về phía trước.
Trên mặt Loan Nguyệt tối sầm lại, biết mình dự liệu sai lầm, nàng đứng dậy.
Sắc mặt của Thiên Thiên cũng quỷ dị theo, theo sát Loan Nguyệt đứn