
ận mệnh con người luôn bất ngờ xuất hiện kỳ tích như vậy, bất luận la ai,
đều không thể nào đoán được, một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
"Ninh Ngọc có đồng ý không?" Thiên Thiên có chút lo lắng.
Loan Nguyệt cười nhạo một tiếng, liếc nàng một cái, nhếch môi cười quyến rũ
một tiếng: "Hắn đương nhiên sẽ đồng ý. Chuyện Loan Nguyệt ta muốn làm,
có người nào ngăn cản được." —— Thẩm Thiên Thiên thề, cho tới bây giờ
nàng chưa từng nghĩ tới, gương mặt thanh tú của mình, cũng có thể quyến
rũ như vậy, cùng diện mạo không liên quan, tất cả mê hoặc lòng người,
tất cả đều từ trong đôi mắt ấy toả ra ngoài!
Thiên Thiên nhìn sững sờ, cuối cùng hiểu tại sao gương mặt của Loan Nguyệt rõ ràng chính là một gương mặt trẻ con, thế nhưng cũng có thể mị hoặc như
trước, thì ra là tất cả đều là bởi vì linh hồn bên trong.
Loan Nguyệt ưỡn ngực từ trên ghế đứng lên, nghiêng đầu nhìn Thiên Thiên đang sững sờ một cái: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, thu dọn đồ đạc, chúng ta
đi ngay bây giờ."
Thiên Thiên lắc đầu mình, cuối cùng mới hồi phục tinh thần lại, có chút không kịp phản ứng: "Đi ngay bây giờ?"
Loan Nguyệt giận: "Bảy ngày sau Công Ngọc Quyết sẽ xuất hiện ở Giang Nam Tần Hoài quán, từ Kinh Thành đến Giang Nam, ít nhất cũng phải mất bốn ngày
còn chưa tính thời gian chúng ta phải lẻn vào Tần Hoài quán. Chẳng lẽ
ngươi định ở lại chỗ này đến hết mùa xuân rồi mới đi sao?"
Thiên Thiên lúc này mới đứng lên, kiên định nói: "Đi! Chúng ta đi ngay bây giờ!"
Lúc này sắc mặt Loan Nguyệt mới tốt hơn, dứt khoát lấy ra mấy bộ quần áo
trong tủ, đem theo ngân lượng và đồ trang sức trên bàn trang điểm, thay
một bộ quần áo thoải mái màu đen, đem mái tóc dài búi lên một cách lão
luyện, rồi mới nhìn Thiên Thiên bảo: "Đi!"
Thiên Thiên gật đầu một cái: "Được!"
Loan Nguyệt đi phía trước, Thiên Thiên sải bước đi theo phía sau. Nhưng Loan Nguyệt đi hơi nhanh, Thiên Thiên cảm thấy một trận đau đớn từ cái chân
còn chưa khôi phục hoàn toàn. Nàng cắn răng, khập khễnh cố gắng đi theo
sau lưng Loan Nguyệt.
Giữa ban ngày vốn không có người nào, đại khái cũng bị Ninh Ngọc phái ra làm các loại hình thù nhân vật kỳ quái, huống chi Loan Nguyệt và Thiên
Thiên đi cửa sau hậu viện. Hậu viện đều là nha hoàn tạp dịch, nhìn thấy
Loan Nguyệt đi tới, chỉ khom lưng nhìn nàng thở dài, làm sao có người
dám ngăn cản nàng. Cho nên Loan Nguyệt và Thiên Thiên ra khỏi Ninh phủ,
không có gì khó khăn.
Loan Nguyệt đi ở phía trước, đột nhiên dừng bước. Thiên Thiên hết sức chăm
chú đi khập khễnh phía sau nàng vội vàng không kịp phòng bị, suýt nữa
đụng trúng nàng.
Thiên Thiên tò mò nhìn nàng, hỏi "Sao bỗng nhiên dừng lại?"
Loan Nguyệt híp mắt nhìn nàng: "Chân của ngươi bị gì?"
Ánh mắt Thiên Thiên mơ hồ, sâu xa nói: "Hôm đó rơi xuống vách đá, chân bị
trật khớp, nhưng mà bây giờ không sao rồi." Thiên Thiên cười thật tươi
với nàng, an ủi, "Không cần lo lắng cho ta, ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ
theo kịp mà."
Khoé miệng Loan Nguyệt co quắp, hất cằm nói: "Đây chính là cơ thể của ta,
nếu như chân ta để lại di chứng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Thiên Thiên: ". . . . . ." —— thì ra là nàng ta lo lắng chân của mình lưu lại di chứng, nàng còn tưởng rằng là đang lo lắng cho nàng đấy. . . . . .
Loan Nguyệt trầm ngâm một chút, nói: "Thôi, cưỡi ngựa chỉ sợ chân ta không chịu nổi, vẫn nên ngồi xe ngựa tốt hơn."
Thiên Thiên nhìn bóng dáng Loan Nguyệt phía trước, lại cúi đầu nhìn cái chân
bị thương—— hình như, linh hồn thay đổi, cũng không phải là chuyện xấu
a. . . . . .
Trong lòng nàng có chút vui vẻ, tiếp tục đi theo Loan Nguyệt, chỉ là, nàng đi tới đi lui, liền phát hiện chân của mình cách mặt đất càng ngày. . . . . . Càng xa! Thiên Thiên mở to mắt, dụi dụi mắt, sao sao sao, thế nào
mình đi tới đi lui liền bay? !
Mà cùng lúc đó, một cỗ mùi thơm quen thuộc liền không hề báo động trước
bay vào chóp mũi nàng, bao vây nàng thật chặt! Thiên Thiên rốt cuộc phản ứng, hiểu mình lúc này đang bị Ninh Ngọc bắt, nháy mắt nhịp tim tăng
tốc, nhìn Loan Nguyệt cách đó không xa hô lớn: "Loan. . . . . . Á nhằm,
Thiên Thiên, Thiên Thiên. . . . . . !"
Phía trước thân hình "Thẩm Thiên Thiên" lập tức dừng lại, nàng xoay người,
nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc đang chăm chú nhìn mình, sắc mặt từ từ đen xuống.
"Ninh Ngọc, thả nàng ra." "Thẩm Thiên Thiên" đứng chắp tay, búi tóc hết sức
nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra khuôn mặt thanh tú trơn bóng, đáng tiếc
thần sắc trong mắt quá mờ, phá hư mỹ cảm.
Ninh Ngọc đem"Loan Nguyệt" trước người từ từ ôm sát trong ngực, đưa tay giữ
cổ của nàng, "Loan Nguyệt" rõ ràng có thể cảm thấy tim của hắn đang đập
cách mình mấy centimét , hơi thở của hắn bao phủ nàng lần nữa.
"Tại sao giúp nàng?" Ninh Ngọc nhìn chằm chằm "Thẩm Thiên Thiên" đối diện, hỏi.
"Tại sao? !" Nàng hỏi ngược lại một tiếng, ngay sau đó cười lạnh, giống như
nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, nàng ném cho Ninh Ngọc một ánh
mắt quyến rũ, mềm mại nói, "Ta chỉ là đột nhiên muốn tìm chút chuyện
làm, chẳng lẽ, điều này cũng cần có lý do?" Ngàn loại mềm mại trăm loại
quyến r