Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322461

Bình chọn: 7.5.00/10/246 lượt.

n thành một cái cây cao chọc trời. Đợi đến

khi anh phát hiện ra thì cái cây ấy đã cành lá um tùm, không thể lay đổ.

Thuần

Uyên ngồi đối diện trước mặt cô. Nhưng cô vẫn giữ cái tính khí ấy, lúc tức giận

thì không thèm để ý đến anh, cũng không nói chuyện.

- Cuối

tuần chuyển nhà nhé. Anh đặt tiền phòng rồi.

- Tiền

chảm hậu tấu?

- Tùy

em muốn nói thế nào cũng được. Anh không đồng ý để em và Hạ Sâm Triệt sống chung

với nhau. Vừa nãy nó vì đứa con gái kia mà hung dữ với em như thế.

- Đó

không phải là vấn đề.

- Xuân

Phi….

- Em

không chuyển.

Em

không chuyển, em muốn sống cùng Hạ Sâm Triệt, không muốn biến thành con búp bê

xấu xí. Em muốn sống cuộc sống của riêng mình. Thực ra anh cũng đâu thể bảo vệ

được em. Có lẽ anh đã quên năm em hai tuổi, bố đón em về nhà, mẹ kỳ cọ cho em

như đánh vảy cá. Lúc ấy anh học mẫu giáo. Anh đi học về, đứng ở cửa nhà tắm, em

nhìn anh bằng anh mắt cầu cứu. Chắc chắn là anh không để ý đến dáng vẻ đau đến

phát khóc của em lúc ấy.

Anh, dù

anh có thể bảo vệ em, để em không phải chịu đau đớn về thể xác. Nhưng anh có

thể làm cho trái tim của em không đau đớn không? Không phải là nó không còn

đau, mà là nó đã tê liệt. Vì thế anh không nhìn thấy.

- Xuân

Phi, nghe anh một lần này thôi, sau này anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống

của em nữa….

Xuân

Phi không nói gì.

-

Chuyển đi mà….coi như anh cầu xin em.

Khuôn

mặt tuấn tú của Thuần Uyên tỏa ra thứ ánh sáng rất dịu dàng. Lời nói của anh

vang vọng trong không trung, càng về sau càng yếu ớt. Đã bao nhiêu lần anh hy

vọng Xuân Phi chống đối một lần, đừng có nhẫn nhịn chịu đựng, hy vọng cô có thể

biến thành một cái cây cao lớn chọc trời không thể lay chuyển được.

Nhưng

không phải là lần này.

Vì sao

cô ấy lại chọn đúng lần này?

Anh đưa

em vào một giấc mộng, nhưng em lại quên anh ở một giấc mộng khác.

1.

Mưa rả

rích không ngớt nhấn chìm màn đêm. Xuân Phi trằn trọc không sao nhắm mắt được.

Ba giờ sáng. Một con sâu ngủ như cô lại mất ngủ. Cô thấy mắt cay cay. Toàn thân

ê ẩm như nằm trên phiến đá sắc nhọn. Những cơn đau và cơn khát kéo tới dồn dập.

Chiếc

đèn trong phòng khách phát ra tia sáng yếu ớt. Cô vào phòng khách lấy nước

uống. Họng cô khát khô. Hạ Sâm Triệt nằm ngủ trên ghế sôfa. Lúc ấy Xuân Phi mới

nhớ tối qua mưa to, Kỷ Vi chỉ có thể ngủ lại, vì thế anh đã nhường phòng ngủ

cho cô ấy. Cô chưa bao giờ nhìn khuôn mặt của anh ở khoảng cách gần như thế

này. Dưới ánh đèn yếu ớt, nhịp thở của anh bồng bềnh như tơ liễu, khiến cô

không kìm được nhắm mắt lại để lắng nghe.

Như thế

này thật tốt, giống như tìm thấy một phần một trăm triệu sự yên ổn trong vũ trụ

bao la mịt mù. Xuân Phi ghé sát tai về phía anh, nghe thấy âm thanh kiên cường,

mạnh mẽ giống như trống đánh. Âm thanh ấy thật gần, thật gần, đó là nhịp đập

trái tim anh.

- Xuân

Phi….Giọng nói còn ngái ngủ của anh vang lên.

-

Triệt. Cô khẽ nói, nhưng vẫn không có ý muốn buông anh ra –

Triệt….có

phải là anh ghét em không…..

Hạ Sâm

Triệt nghe thấy con gái gọi tên của mình, cảm giác giống như có kiến bò vào

tim. Tiếng gọi đó giống như tuyên thệ quyền sở hữu vậy. Lần này thì hết cả buồn

ngủ. Anh xoay người, Xuân Phi ôm eo anh mà không hề e thẹn. Sao lại tiến triển

nhanh như thế này. Anh thấy nực cười, định bảo cô ngồi xa ra một chút nhưng khi

tay anh chạm vào trán cô, anh giật nảy mình.

Trán cô

giống như ngọn lửa cháy rừng rực.

- Xuân

Phi, em sốt rồi.

- Đâu

có.

- Đâu

có cái gì mà đâu có, nóng ran như thế này. Hạ Sâm Triệt muốn bỏ cái tay đang ôm

chặt cánh tay của mình ra – Anh đi lấy thuốc và cặp nhiệt độ, em về phòng ngủ

trước đi.

- Anh

ngủ cùng em….

Lần này

thì ngay cả Hạ Sâm Triệt cũng phát sốt. Bảo con trai ngủ cùng, những lời như thế

mà cô cũng nói ra được. Vì sao mới sốt mà đã thay đổi nhiều như thế này, đúng

là không bình thường chút nào. Anh thấy lúc này không thể so đo với cô được,

nếu là bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ không có những hành động như thế này.

Nói thế nào nhỉ, cô ấy hoàn toàn nới lỏng cảnh giác, đây là lần đầu tiên anh

thấy điều đó.

Anh bế

cô về phòng ngủ, sau đó quay ra lấy cặp nhiệt độ và thuốc hạ sốt. Khi vào phòng

thấy Xuân Phi đang nằm co ro cạnh mép giường, chui đầu vào chăn bông.

- Này,

em muốn tắc thở à? Hạ Sâm Triệt kéo chăn bông ra. Xuân Phi cũng không nhượng

bộ. Anh thầm nghĩ: Cô ấy ăn rau chân vịt sao? Sao lại khỏe thế chứ. Ngập ngừng

vài giây, anh hạ thấp giọng nói – Vậy anh đi đây, em ngủ đi nhé.

Xuân

Phi buông cái tay đang nắm chặt chăn bông, muốn túm lấy cánh tay của anh:

-

Triệt, em không cần anh em nữa….

- Em và

Thuần Uyên cãi nhau à?

Anh

nhìn thấy Thuần Uyên không thèm mang ô mà lao ra ngoài trời mưa. Còn Xuân Phi

thì không ăn cơm, ngồi ngây trên ghế sôfa, ánh mắt liếc nhìn anh, nhưng khi anh

nhìn thì cô lại quay mặt đi chỗ khác.

- Anh

trai em bắt em chọn giữa anh và anh ấy. Xuân Phi ngước mắt nhìn anh. – Em nói

em chọn anh, vì thế anh không được ghét em. Ngay cả anh trai em cũng không cần,

anh còn muốn thế nào nữa.

Hạ Sâm

Triệt không để ý đến c


Duck hunt