Insane
Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322441

Bình chọn: 9.5.00/10/244 lượt.

ự ra đi của những côn trùng mùa hạ. Cô ngồi sau xe anh, hai cái chân

không ngừng đung đưa, gió thu luôn vào ống quần của cô, cảm giác

mát lạnh như bạc hà.

- Này, đan áo len cho anh đi, khăn len cũng được.

- Công ty bố anh sắp phá sản à?

- Đừng đùa nữa, nói thật đấy.

- Em cũng nói thật mà.

- Hay là em đan khăn cho anh, anh bảo bố anh tăng lương cho chú An Dương, em thấy thế nào?

Đột nhiên Xuân Phi nhảy xuống đất. Anh vội vàng phanh kít một cái,

ngoảnh đầu lại thấy Xuân Phi đang gườm gườm nhìn mình. Tô Kính Hy biết

mình nói sai. Đôi môi gợi cảm của anh mím chặt, quay lại kéo cô lên xe.

Suốt đường đi hai người không nói gì nữa. Điều cấm kỵ mà họ không thể

nói tới đó chính là mối quan hệ giữa hai gia đình.

Bố Xuân Phi cùng bố Kính Hy lập nghiệp. Ông làm việc bao nhiêu năm nay

nhưng vẫn ở vị trí cũ. Trong công ty có rất nhiều người trẻ tuổi tài

giỏi biến thành giám đốc. Dù bố cô và bố Kính Hy là bạn tốt nhưng những

người không có năng lực không thể được trọng dụng. Ông là một người

ngoài lòng trung thành thì không có gì cả. Vì thế mà làm hơn chục năm

vẫn chỉ là một người quản lý nhỏ trong công ty.

Điều này cũng biến thành ngòi nổ cho các cuộc chiến tranh gia đình. Mẹ

và bố cãi nhau, hầu hết là bố không nói gì. Mẹ gào to đến nỗi tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy - ông là đồ vô tích sự, hống hách cái

nỗi gì cơ chứ. Ông làm việc bao nhiêu năm mà có làm được trò trống gì

đâu, chỉ biết ở nhà ức hiếp vợ, ông là loại đàn ông gì hả.

Xuân Phi rất muốn nói với mẹ - Mẹ không bắt nạt bố là tốt lắm rồi, mẹ đúng là người không biết điều.

Nhưng cô lại không muốn nói, bởi vì mẹ sẽ trút giận lên người cô, nói cô giống bố như khuôn đúc, nhìn thấy là ngứa mắt.

Cô lại nghĩ đến những chuyện không vui. Tô Kính Hy dừng xe ở một con phố nhỏ, thấy Xuân Phi đứng ngây ở đó. Mỗi lần đến đây Xuân Phi đều run sợ, chỉ muốn trốn đi thật xa.

- Xuân Phi, bướm kìa.

- Lá cây.

- Bướm.

Tô Kính Hy nói rất chắc chắn, anh kéo tay cô chạy lên phía trước. Con

bướm đậu trên tường nghe thấy tiếng động nên vỗ cánh bay về phía ánh

sáng mỏng manh. Xuân Phi lấy tay che ánh nắng, nhìn con bướm bay ngược

ánh sáng. Phải đợi đến mùa hè năm sau rồi. Nhưng đến mùa hè năm sau, sẽ

là một con bướm khác bay về.

Mỗi lần trở về đều không phải là Xuân Phi của ngày hôm qua.

Cô giống như một hạt mầm, đâm chồi, nảy lộc, lớn lên. Chúng ta vĩnh viễn không thể tưởng tượng được hình dáng của một cái cây cao lớn chọc trời

khi còn là một hạt mầm, hình dáng của nó khi phải trải qua biết bao nước mắt và nỗi sợ hãi. Cuối tuần Xuân Phi về nhà lấy thêm quần áo. Cô tưởng rằng có thể gặp được

Thuần Uyên nhưng nghe mẹ nói cuối tuần Thuần Uyên phải thi, không về

nhà. Ăn tối xong, Tô Kính Hy và Xuân Phi trèo lên sân thượng hóng mát.

Đây là vị trí rất thích hợp để ngắm sao, đặc biệt là bầu trời thu, sạch

không tỳ vệt.

Hai người dựa lưng vào nhau có thể im lặng cả một buổi tối. Mỗi người đều có tâm sự, nói theo lời của Thuần

Uyên thì chỉ có gả Xuân Phi cho Tô Kính Hy thì anh mới yên tâm. Bởi vì

Xuân Phi và Tô Kính Hy là hai người rất giống nhau. Xuân Phi hỏi:

- Chẳng phải hôm nay anh có chuyện muốn nói với em sao?

- À, cũng chẳng có gì.

Tô Kính Hy ngẩng đầu, dồn trọng lượng vào vai Xuân Phi:

- Có thể….bố anh sắp kết hôn rồi….

- Oa, chúc mừng nhé, Tô Kính Hy sắp có mẹ rồi.

- Đừng đùa như thế.

- Thực sự em rất muốn có một người mẹ khác.

Xuân Phi nói rất nhỏ, vừa nói vừa cười khiến Tô Kính Hy lòng rối như tơ

vò cũng không nhịn được cười. Cô chính là một đứa trẻ tâm địa xấu xa. Từ nhỏ đã không đáng yêu như thế. Anh nhìn Xuân Phi, dường như nhìn thấy

bản thân mình. Chỉ có điều, thế giới của Xuân Phi sương mù dày đặc chông gai đầy rẫy, anh vĩnh viễn không thể bước chân vào được.

Xuân Phi chỉ mặc chiếc áo thu rất mỏng rồi chạy ra ngoài. Càng về đêm

thời tiết càng lạnh. Hai người chạy vào nhà lấy áo. Vừa đẩy cửa thì nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sôfa. Tô Kính Hy nhìn thấy có khách liền

nói – Anh đi ngủ - sau đó chui vào phòng Thuần Uyên. Xuân Phi đáp lại

một tiếng rồi đứng ở cửa không biết phải làm thế nào.

Hạ Sâm Triệt mặc chiếc áo len màu đỏ đậm rộng thùng thình. Cổ áo khoét

sâu để lộ xương quai xanh trắng muốt. Mái tóc dài che kín tai nhưng lại

khiến những đường nét của anh trở nên rất mềm mại. Đột nhiên cô nghĩ đến việc vì sao Hạ Sâm Triệt lại dịu dàng đến thế. Vì mẹ của anh chăng? Mẹ

của anh nói năng thật nhẹ nhàng, mỉm cười cũng thật dịu dàng.

Người mẹ như thế nào thì sẽ có đứa con như thế. Không biết rốt cuộc cô đã kế thừa bao nhiêu thói xấu từ mẹ mình.

- Nhìn thấy cô Tần mà không thèm chào một tiếng, đúng là vô lễ.

Mẹ nhìn cô với ánh mắt không vui chút nào.

- Cháu chào cô!

Cô nhìn Hạ Sâm Triệt ngồi cạnh, cuối cùng không kìm được buột miệng nói:

- Sao hôm nay anh cũng đến đây?

- Anh cùng mẹ đi dạo phố, nhân tiện đi qua nhà em. Em vẫn còn đi giày thể thao chạy lung tung, chân hết đau rồi à?

- Vâng, cũng đỡ rồi ạ.

Nghe hai đứa trẻ nói vậy, mẹ mới nhận ra con gái đi lại có chút bất thường, ngạc nhiên hỏi:

- Chân l