
h là đứa con trai duy nhất của mẹ…”
Anh bắt đầu kể lể với tôi tất cả chuyện của mẹ mình, và nếu nghe anh, bạn
sẽ cho rằng bà ấy là bà mẹ vĩ đại nhất, chăm con nhất từng sống trên
đời. Đẹp, tốt bụng, một người nội trợ tận tụy yêu đứa con của mình đến
nỗi tự nguyện hy sinh hết tất cả sự sung sướng và hạnh phúc cá nhân của
mình cho anh. Mẫu bà mẹ nông thôn cần lao đúng kiểu Trung Quốc của bạn.
Khi Triệu Bình nói về chuyện bà ấy phải làm việc vất vả hàng ngày thế
nào, rằng bà ấy đã không có sức để chống chọi lại với cơn trọng bệnh
cuối cùng và đã mãi ra đi, tất cả những tôi có thể nghĩ đến là, vậy thì
tất cả những lúc như thế cha anh đang ở đâu? Ông ta đang làm gì? Ung
dung giương mắt ra nhìn bà vợ qua đời ư? Ông ta không buồn bận tâm khi
thấy vợ mình ốm nhưng từ chối không chịu mua thuốc để lành bệnh? Nhưng
Triệu Bình thì chẳng thấy như vậy. Hoặc giả là anh ta chưa bao giờ nảy
ra ý nghĩ như vậy. Anh ta nói cha anh ta là người nông dân chính trực
nhất, tử tế nhất trong làng và rằng anh ta là đứa con thứ hai của cha
anh và là đứa mà ông ta tự hào nhất.
“Bà ngọai anh gọi mẹ anh là ‘Cần Cần’ vì từ khi còn bé tí mẹ đã làm việc
đầu tắt mặt tối mà chẳng hề kêu ca, một đứa trẻ gương mẫu. Chưa bao giờ
trong đời mẹ đòi hỏi một điều gì, và mẹ chưa bao giờ hỏi mượn đến một
đồng xu, kể cả để mua thuốc khi mẹ đang ốm nặng. Mẹ đối xử với người
khác đều rất nồng hậu; mẹ chưa bao giờ ngồi lê đôi mách với những người
khác, mẹ chưa bao giờ để mất bình tĩnh. Cái ngày mẹ ra đi, cả làng đều
khóc. Đêm đó anh ngủ trên mộ mẹ, và sau đó anh viết tặng mẹ một bài thơ. Anh gọi nó là ‘Một đêm bão giông tháng Năm’.”
Đêm đó, cuối cùng chúng tôi đã lặng lẽ làm tình với nhau, rồi anh ta đưa
tôi đến thôn Trung Quan, từ đó tôi đạp xe về nhà một mình. Trên đường đi các ý nghĩ của tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi biết anh ta chẳng hợp với
tôi và đây chẳng phải là tình yêu. Tôi chỉ không biết làm sao để dứt
được nó ra.
Khi tôi lên chín, tôi ở cùng bố tôi trong doanh trại quân đội. Mẹ tôi và em trai tôi vẫn ở tại nông thôn. Tôi thèm được chú ý đến, và đã mất rất
nhiều thời giờ nổi điên với đám lính tráng. Tôi để tóc tết, và bọn họ
tất cả đều gọi tôi là ‘tiểu thiên sứ’. Họ thích tôi cũng nhiều như tôi
thích họ. Một hôm, một trong số bọn họ rủ tôi cùng vào doanh trại của
anh ta. Vậy là tôi đi. Dẫu sao tôi cũng đã từng chơi ở đó mãi. Lần này
doanh trại vắng tanh, chỉ có mỗi chúng tôi, và khi tôi ngồi xuống một
cái ghế đẩu, anh ta đã cởi quần ra. Anh ta không hề mặc quần lót. “Thích không?” anh ta hỏi tôi. Anh ta bảo tôi sờ vào cái đó, nhưng tôi không,
và tôi có thể thấy anh ta đang nổi cáu. Anh ta đi qua và đóng cửa lại.
Rồi anh ta lại hỏi nữa, “Thích không?”
“Thích cái gì?” tôi hỏi. “A, không, tôi không thích cái đó,” tôi tự nói chữa.
Tôi bước ra và mở cửa, và anh ta chỉ đứng nhìn, như đang mơ mộng. Anh ta có một cái nhìn thật như đang mơ ở trong mắt.
“Em đang kể với anh rằng thằng cha đã thử cưỡng hiếp em?” Triệu Bình nói khi tôi kể cho anh câu chuyện đó.
Không…cái tôi muốn nói với anh rằng sau tất cả những lúc như thế, tôi có thể nhận thấy vẻ mơ mộng trong mắt gã trai kia. Tôi vẫn nhớ anh ta. Tôi không
biết điều đó có nghĩa là tôi thích gã trai đó, hay là ghét anh ta, nhưng đó là người đàn ông dũng cảm nhất tôi từng thấy. Có thể là anh ta nên
làm mọi chuyện mạnh bạo hơn chút nữa. Nhưng đó là tất cả những gì anh ta đã làm, và tôi vẫn còn nhớ anh ta.
***
Thỉnh thoảng Triệu Bình sẽ đến đợi tôi ở cổng trường khi tan học, nên ngay
khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi sẽ luôn bôi kem chống nắng lên mặt
để làm cho da tôi càng trắng càng tốt. Thường là lũ con trai trong lớp
sẽ lại gào lên, “Gia Phù lại đang bôi kem chống nắng rồi, cuộc là nó lại hẹn hò nữa rồi!”
Chúng tôi sẽ giữ một khoảng cách nhất định với nhau ở cổng trường, rồi đạp xe vai cùng sát vai. Anh sẽ đưa tôi đến nhà, rồi sau khi ăn tối tôi đi tìm anh. Tôi sẽ mang theo tiền để anh có thể kiếm cái gì đó để ăn, hay tôi
sẽ mang theo thức ăn thừa. Anh không bao giờ có tí tiền nào và luôn luôn đói.
Hầu hết thời gian cùng nhau chúng tôi đều ở trong công viên, đặc biệt là
công viên Ngọc Uyên Đàm ở cạnh nhà tôi. Rồi là Vườn Trúc Tía, một chỗ
hòan hảo để cho người nguội đi vào mùa hè. Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ làm tình trong một góc tối. Nhưng kể cả khi ấy tôi vẫn thỉnh thoảng nghĩ
rằng đã đến lúc mọi chuyện phải chấm dứt.
“Khi ban nhạc bọn anh ra album,” Triệu Bình nói, “anh sẽ tặng em mười đĩa.”
Cái ngày mà bọn họ ra một album chắc sẽ còn lâu, còn lâu lắm.
Tiếng tăm ban nhạc của Triệu Bình đang rất nổi, và bọn họ đã trở thành thần
tượng của các fan nhạc rock tiên phong ở ngoài Bắc Kinh, những người
chẳng có cơ hội tiếp xúc với họ. Một bài đăng trên báo còn hăng đến mức
viết rằng “W là một ban nhạc rock có khả năng tạo ra một lượng người hâm mộ rộng lớn chỉ trong chưa đầy một năm sau khi thành lập. Ban nhạc có
được một phong cách mãnh liệt kết hợp với chất thực nghiệm rõ rệt, gợi
nhớ đến Sonic Youth. Ca sĩ chính của họ, Triệu Bình, ch