
au ăn đi. Vẫn còn nóng đấy. – Lý Bối Lỗi vừa thay dép lê ở lối vào
vừa gọi với vào phòng cô.
Cô rón rén xỏ dẹp như sợ làm hỏng mất “kiệt tác” mình vừa tạo nên, chầm
chậm bước ra khỏi phòng.
- Em vừa ăn rồi. Giờ em cũng không đói lắm. Anh ăn đi.
- Cái gì? – Một chân anh vừa xỏ vào chiếc dép lê, một chân vẫn còn đi
giày vội lao đến trước mặt cô, - Em lôi anh ra làm trò đùa hả?
- Em còn khó chìu hơn cả “bà cô” đấy.
“Bà cô” mà Lý Bối Lỗi nói đến là phó giám đốc Đài truyền hình, là người
đã biến một năm thử việc thành mười năm gian khổ. Mọi nhân viên đều sợ bà và
tôn bà là “bà cô”. Anh xoay người tháo nốt chiếc giày còn lại rồi đặt phịch mông
xuống chiếc ghế sô pha, vừa thở vừa nghĩ lại xem mình đã vội vã chạy về đây như
thế nào.
Lý Bối Nhĩ cười cười rồi cầm lấy chiếc bánh tráng trên tay anh:
- Bà cô ư? Anh cũng mua đồ ăn sáng cho bà cô đó à?
Lý Bối Lỗi nghiến răng nói:
- Phải. Ở cái nhà này, em chính là bà cô của anh đấy!
Lý Bối Nhĩ nhìn bộ dạng tức giận phồng mang trợn mắt của anh mà bỗng nhớ
đến người đó. Người đó vốn có tiền đồ rất sáng lạn, nhưng chỉ vì một câu nói
khi ấy của cô mà đã hủy hoại tất cả. Cô cũng chẳng nhớ là đã bao lâu rồi cô
không nghĩ tới người đó nữa. Hóa ra duyên nợ cũng giống như chú cá voi khi bị
mắc cạn trên bờ biển, phải chịu nỗi sợ hãi khủng khiếp và cuối cùng cũng sẽ
phải chết.
- Bối Nhĩ, Bối Nhĩ… Lý Bối Nhĩ!
- Hở?
Lý Bối Nhĩ nằm ngửa, dùng hai tay kê phía sau đầu:
- Em đang nghĩ gì thế hả?
- Không… em có nghĩ gì đâu.
- Chuyện ban sáng anh nói với em, em nghĩ đến đâu rồi?
- Ban
sáng, chuyện gì ạ?
- Ôi
trời! Em còn giả ngốc với anh sao? – Lý Bối Lỗi ngồi dậy tựa tay xoa xoa đầu cô
– Âu Dương San San…
- À,
chị San San? Được rồi, được rồi. Em sẽ cố gắng khuyên chị ấy nhưng anh cũng
phải chuẩn bị tâm lí đi. Chị ấy là người rất ương bướng đấy. – Cô thè lưỡi ra
cười khì khì, - Điểm này em thấy rất giống chị Khả Lam.
- Vớ
vẩn! – Lý Bối Lỗi nghiêm mặt lại, lớn tiếng quát. Trong lòng anh, không ai có
thể thay thế được Khả Lam. Cho dù hiện tại cô ấy không còn thuộc về anh nữa
nhưng tình cảm anh dành cho cô ấy vẫn không hề thay đổi. Khi những kí ức tươi
đẹp của ngày xưa vẫn còn đọng mãi trong tâm trí thì họ sẽ càng trân trọng những
gì họ đã trải qua hơn, bởi những kí ức tươi đẹp đó mãi mãi không bao giờ thay
đổi.
Đã lâu
như vậy mà anh vẫn không thể nào quên được Khả Lam.
Thực
ra, ngay bản thân Lý Bối Lỗi cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi cô San
San kia. Hai tháng trước, có mấy sinh viên đến thực tập tại Đài truyền hình,
trong đó có Âu Dương San San. Lãnh đạo đã phân cô ta đến Ban ca nhạc và cùng
dẫn một chương trình với Lý Bối Lỗi. Một tuần sau đó có rất nhiều cuộc điện
thoại gọi đến Đài truyền hình để khiếu nại về chương trình ca nhạc của họ. Có
người nói người dẫn chương trình vô trách nhiệm, lại có người bảo người dẫn
chương trình quá tệ, có người còn cho rằng hai MC không có sự phối hợp nhịp
nhàng… Thực ra, trước khi Âu Dương San San tham gia chương trình thì không hề
có những lời khiếu nại như vậy. Thế là rõ ràng rồi, vấn đề nằm ở cô gái đó. Quả
nhiên, chưa hết một tháng thực tập, lãnh đạo đã sa thải cô ta. Nhưng trong hai
tháng sau khi bị đuổi, cô ta vẫn kiên trì viết bài, nguyên nhân chủ yếu là muốn
ngày nào cũng được đến Đài truyền hình gặp Lý Bối Lỗi giống như hồi cùng làm
chương trình với anh. Và ngày nào cũng như thế, dường như cô ấy đã bước vào một
thế giới khác mà cô ấy không hoàn toàn cảm nhận được âm thanh hay sự chuyển động
của những người xung quanh. Sau một vài lần bị bảo vệ đuổi ra ngoài, cô ấy bắt
đầu thay đổi chiến thuật, đổi hướng sang phía trước cổng Đài truyền hình. Ngày
nào cô ấy cũng đứng đó đợi Lý Bối Lỗi tan ca. Hành động đó khiến Lý Bối Lỗi chỉ
cần nhìn thấy cô ấy thôi là toàn thân anh đã run bần bật rồi, cho nên anh
thường nhân lúc “kẻ địch” chưa phát hiện mà lẩn nhanh như trạch.
Thực
ra, tình yêu đều là như thế. Cũng giống như thỏi nam châm vậy, nếu không thể
hút lẫn nhau thì chỉ còn cách đẩy nhau ra xa thôi. Trong hoàn cảnh đó, nếu một
bên cứ kiên trì tiếp cận bên kia thì sẽ khó tránh khỏi một cuộc chiến theo
đuổi. Nhưng, tại sao người chạy trốn có khi dừng lại để nhìn vào mắt bạn, xem
thái độ của bạn, thậm chí là trái tim chân thành của bạn? Có lẽ tình yêu cũng
cần phải có một góc cạnh, một khoảng cách thích hợp. Điều này, Lý Bối Nhĩ hiểu
rõ hơn ai hết. Nhưng dù là như thế, cũng không có nghĩa cô không hiểu được cách
làm của Âu Dương San San, vì cô cũng từng theo đuổi một người điên cuồng như
vậy. Thậm chí, cũng đã có người theo đuổi cô điên cuồng như thế. Kết quả thì
sao? Chấp nhận một người cũng đồng nghĩa ta làm tổn thương một người. Từ đó, cô
không còn đủ dũng khí để tiếp xúc với cái gọi là “tình yêu” nữa. Và chính từ
thời khắc khi cô bước ra khỏi tình yêu sôi động đó thì xung quanh cô cũng chỉ
còn rớt lại một thế giới trầm lắng. Hóa ra, cô vẫn
nghĩ rằng bản thân mình còn biết oán giận và hổ thẹn, áy náy, thế nhưng giờ đây
những thứ đó cũng dần trở nên xa vời.
- Này,