
“Lời biểu ca ban nãy, ngươi có nghe
được đi?” Ngu Điệp Hương đánh gãy của hắn nói, “Người trong thành nói,
chàng cùng Dương Mai Ngọc mới là một đôi, mà thiếp, chính là sắp oán phụ bị đầy xuống lãnh cung, bị chồng ruồng bỏ.”
Yến Huyền Tiêu nhíu mày. “Lời nói của những người đó, nàng làm sao ngu ngốc mà đi nghe theo….”
“Thiếp cũng không muốn nghe!” Ngu Điệp
Hương đối hắn rống, lần đầu tiên không hề ôn nhu đối với hắn nói chuyện, mà là đem toàn bộ ủy khuất trong lòng đều nói ra.
“Nhưng là những lời này cứ truyền đến
bên tai thiếp, thiếp vừa muốn bước ra khỏi nhà, sẽ cảm giác được ánh mắt đồng tình của bọn họ, nghe được lời nói của họ, liền ngay cả những
người trong tiêu cục, cũng nói chàng cùng Dương Mai Ngọc mới là một
đôi, nếu không bởi vì thiếp…… Các ngươi ngày từ lúc đầu cùng nhau….”
Những lời này, thật sâu đâm làm tổn thương nàng!
Tất cả mọi chuyện đều do nàng tự chủ
động, nàng không hiểu tâm của hắn, không biết hắn có yêu nàng hay không, trong hai người, nàng luôn là kẻ yêu đơn phương.
Nàng rất sợ, nếu như có một ngày nào
đó, hắn phát hiện người yêu chân chính của mình chính là Dương Mai Ngọc, sau đó…… hắn sẽ rời nàng mà đi.
Nàng không thể chịu đựng được, mỗi khi
nhìn đến hắn cùng Dương Mai Ngọc chung một chỗ, nhìn đến ánh mắt thị uy
của Dương Mai Ngọc, lòng của nàng liền truyền đến một trận sợ hãi.
Một ngày lại một ngày, cảm giác bất an sợ mất đi hắn không ngừng bức bách nàng, làm cho nàng phát điên rồi.
Cho nên, nàng mới muốn cho hắn nếm thử
mùi vị đau của nàng, biết rõ phương thức này không tốt, nhưng nàng vẫn
là nhịn không được, nàng đã không có khác biện pháp khác……
Nhìn nàng ủy khuất lại yếu ớt bộ dáng, Yến Huyền Tiêu nhất thời không nói gì.
Hắn cũng không biết trong lòng nàng có
nhiều ủy khuất như vậy, cũng không biết người bên ngoài lại có nhiều lời ra tiếng vào như vậy, liền ngay cả trong tiêu cục cũng có người toái
miệng?
Hắn nghĩ đến lời nói khi nãy của Mộ Chi Kì, những lời này có bao nhiêu đả thương người, hắn biết nàng có bao
nhiêu tự tôn, có bao nhiêu cường, những lời đồn đãi nỳ, mỗi một câu đều
làm tổn thương tự tôn của nàng.
Mà hắn, thân là trượng phu của nàng, lại không biết sự tình chuyển biến xấu như vậy……
Nhắm mắt lại, hắn trầm giọng nói: “Nàng nên sớm nói cho ta biết……”
“Thiếp có nói.” Ngu Điệp Hương nhìn
hắn. “Nhưng là chàng cảm thấy thiếp nhàm chán, mới có thể suy nghĩ quẩn, nhớ rõ đi? Chàng là như vậy trả lời câu nói của thiếp?”
Phải, hắn nhớ rõ.
Thở sâu, Yến Huyền Tiêu mở mắt ra. “Cho dù như thế, nàng vẫn là không nên thử ta như vậy, nàng như vậy tuyệt
không đáng yêu.” Ngữ tất, hắn cũng không quay đầu lại rời thư phòng mà
đi.
Ngu Điệp Hương rốt cuộc nhịn không được khẽ nấc ra tiếng, nàng ngồi xổm xuống thân mình, đem mặt vùi vào đầu
gối, nước mắt ẩn nhẫn hồi lâu rốt cuộc nhịn không được, một giọt một
giọt đi xuống
Nàng biết không nên làm như vậy, cũng biết hắn nhất định sẽ tức giận, nhưng lại hy vọng hắn sẽ không giận, nàng vẫn mong chờ….
Mong được hắn có thể lý giải được tâm tình của nàng, lý giải bất an trong lòng nàng..
Nhưng là, nàng vẫn là thất vọng rồi.
“Ngu ngốc…… Ngu ngốc……” Mắng hắn, cũng mắng chính mình.
Mắng hắn như thế nào không hiểu nàng, mắng chính mình như thế nào mà dùng loại loại phương pháp này……
Nắm tiểu hà bao bên hông, nàng tức giận đến lôi kéo, hướng cửa mà quăng đi, “Đầu gỗ! Ngu ngốc!”
Đồ đầu gỗ! Không hiểu lòng của nàng……
Nàng bên khóc bên mắng, thẳng đến có một chút thanh âm than nhẹ vang, ấm áp trong ngực hoàn trụ nàng….
“Phải, ta là đầu gỗ, là ngu ngốc, cho nên…… Đừng khóc.”
“Chàng……” Ngu Điệp Hương ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo lệ tràn đầy kinh ngạc nhìn Yến Huyền Tiêu. “Chàng, chàng không phải……”
Không phải đi rồi sao?
“Đúng, ta là tức giận đến muốn đi ra ” Yến Huyền Tiêu tức giận nói, nhưng ngón tay lại ôn nhu lau đi lệ của nàng.
Hắn thật sự thực rất giận nha! Nhưng là một bước ra cửa, vừa nghe tới tiếng nàng khóc, hắn a, liền hoảng, muốn
rời đi, nhưng là như thế nào cũng không thể rời.
Nàng vừa khóc, lòng của hắn lập tức mềm lại.
Tất cả lửa giận toàn hóa thành tro tàn, sau khi bình tĩnh, liền sáng tỏ lòng của nàng, nàng chính là bất an
nha! Mới có thể dùng loại biện pháp ngu xuẩn như vậy để thử hắn.
Rõ ràng nàng là người thông minh lại
giảo hoạt, nhưng lại sử dụng loại phương pháp này thử hắn, có thể thấy
được sự bất an sâu đậm của nàng.
Làm cho hắn rõ ràng thực giận, lại bất đắc dĩ giận không được. Ai bảo…nàng khóc.
“Nàng nha, ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt?” Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ tràn đầy sủng nịch.
“Thiếp……” Dẩu môi, nhìn đến hắn trở về, không không hề để ý nàng, Ngu Điệp Hương cao hứng muốn khóc vừa muốn
cười, kết quả nước mắt chảy ra càng nhiều.
“Đừng khóc, nàng vừa khóc, ta sẽ không
biết nên làm cái gì bây giờ……” Yến Huyền Tiêu khẩn trương lại bối rối
nói, ngón tay liều mình giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhưng lại
không thể nào lau xuể.
“Thiếp…… Thực xin lỗi, thiếp không phải cố ý……” cắn môi, nàng khóc thút thít nghẹn nói: “Chàng không cần t