
đã nhận ra hết điều này rồi. Chính vì thế mà em ăn không
ngon, ngủ không yên suốt thời gian qua. Sáng nay em vừa đốt nhang xin
lỗi chị ấy. Tai nạn xảy ra cho em cảm giác chết đi sống lại. Sinh mạng
con người quý biết bao, thế nhưng chị Ánh chọn cái chết đê? chứng to?
tình yêu, lòng chung thủy của chị đối với anh. So ra em không bằng một
gốc chị ấy. Em không xứng với anh....
Ông Trịnh vỗ nhẹ vai vợ:
-
Đừng khóc nữa. Anh biết em hối hận nhiều, nên mới xuống đây chứ ! Mỗi
lần Lưu Ly đi về anh đều hỏi thăm, em sống ra sao, buồn, cui, sầu khổ,
thế nào anh nắm rõ. Anh rất mừng khi em nghĩ lại tự động, phá rào, bắt
cầu, quét vôi miếu, và điều quan trọng nhất là....
Thấy ông ngập ngừng bà nôn nóng hỏi :
- Là chuyện gì ?
Ông Trịnh cười:
- Là chuyện không cấm con Ly chuyện trò với Tường nữa Bà Lan gượng gạo:
- Tại trước kia nghe Sáu Tiến đơm đặt nên em mới cấm cũng may Út Tường
không giống Hai Nhân. Nó biết lo làm ăn và làm ăn khá giỏi. Ba cũng rất
thích Út Tường Ông Trịnh hỏi:
- Còn em thì sao ?
Bà Lan có vẻ suy nghĩ:
- Dáng vẻ bề ngoài thì được rồi, nhưng nó là đứa không được ăn học, lại
bỏ nhà từ nhỏ, sợ nhiều điểm thua con Ly Ông Trịnh lắc đầu nói một mạch:
- Vậy là em lầm rồi ! Anh biết Tường từ lúc nó chưa biết đi. Nó cực kỳ
thông minh, học một hiểu mười, tánh tình rất hiếu động và vui nhộn. Thời gian sống ẩn mình dưới lớp điêm làm Tường khựng lại nó trở nên lầm lì,
hận đời nhưng vẫn là đứa nhạy bén, khôn ngoan. Đến lúc cảm thấy bị nhà
để lăn vào đời mà vẫn sống được nó đã đi. Nhờ Năm Kha giúp mấy chỉ vàng, Tường lên Sài Gòn làm công cho một chỗ chuyên sửa máy tàu, máy đuôi
tôm....Từ phụ nó lên làm thợ chánh, khi có chút tiền nó đi học thêm ban
đêm, tham khảo sách vở và mở tiệm riêng. Có vốn nó quay về đưa Năm Kha
lập bè nuôi cá. Thấy nghề này có ăn hơn nó sang lại tiệm trở về đây lập
làng bè nuôi cá với kỷ thuật mới, và đã thành công. Hiện giờ nó đang
nghiên cứu việc sinh sản cá giống nhân tạo ở đây, để khỏi phải mua từ
Camphuchia nữa. Út Tường không phải đứa thất học như em tưởng đâu !
Bà Lan ngạc nhiên:
- Sao anh biết rõ về nó vậy ?
Ông Trịnh cười sảng khoái:
- Thì nghe nó kể Bà nhíu mày hỏi dồn dập:
- Hồi nào ? Ơ? đâu ?
Ông Trịnh trả lời nhát gừng:
- Mới tuần rồi. Ơ? nhà mình Bà Lan kêu lên:
- Con Ly dẫn nó về nhà rồi à ?
Ông Trịnh chắc lưỡi:
- Điều đó không tốt hay sao ?
Giọng bà Lan giận dỗi:
- Vậy mà trước mặt em, nó làm như không liên hệ gì với thằng Tường hết, con ranh dám qua mặt cả mẹ Ông Trịnh rờ cằm:
- Cũng tại em thôi ! Nó lớn rồi, tại sao lại bắt chuyện gì cũng phải
thành thật khai báo. Nó phải có bí mật riêng. Yêu thương là bí mật của
mỗi người, nó có quyền giấu, thậm chí nói dối nếu bị tra hỏi dữ quá !
Bà Lan nghiêm mặt:
- Em có tra hỏi gì đâu ? Từ xưa tới nay nó không qua mặt em bao giờ. Lần
trước thằng Tường sang thăm và ngỏ ý muốn gặp Lưu Ly, em sai con Đào vào gọi nhưng nó dứt khoát không ra. Hừ ! Thì ra hai đứa đóng kịch. Màn
kịch này dứt khoát do Út Tường đạo diễn để em không để ý theo dõi. Thật
tức chết được ! Cái thằng điên ấy sẽ biết tay em Ông Trịnh nói:
- Chưa chi đã đỗ thừa và hăm doa.. Chúng không sơ. đâu Bà Lan cau có:
- Còn anh, chưa chi đã bênh vực. Anh bắt cầu cho chúng leo đi. Hừ, con Ly mới hai mươi tuổi, bày đặt yêu đương sớm cho cha mẹ lo....Thật lòng tôi vẫn không muốn nó quên với Út Tường vì thằng này già đời qúa Giọng ông
lơ lửng:
- Đàn ông già đời thì tốt. Ai như thằng Đoàn, tối ngày chỉ
bám vào gia đình, lúc nào cũng ỉ lại, không biết lo xa gần gì hết Nghe
nhắc tới quý tử, bà Lan phản ứng ngay:
- Tự nhiên lại so sánh thằng
Đoàn với nó. Con mình tốt phước nên mới sung sướng, cực khổ như Út Tường cũng do cái số nó lận đận Ông Trịnh vụt hỏi:
- Chắc em không nỡ làm số nó khổ hơn nữa chứ Bà Lan thở dài:
- Chi? mong nó thật lòng với Lưu Ly. Con mình còn khờ lắm, nếu Út Tường chỉ đùa cho vui, em e con nhỏ không chịu đựng nổi....
Ông Trịnh trầm giọng:
- Em khỏi phải lo chuyện đó. Nếu Út Tường không thật lòng, nó đâu đến nỗi năn nỉ anh thuyết phục em cho phép nó quên với Lưu Ly. Út Tường đã qua
thời bồng bột rồi. Nó thương con bé thật mà Bà Lan ngần ngừ:
- Nhưng Lưu Ly vẫn còn trẻ quá !
Rồi dần dần nó sẽ người lớn ra. Lúc em bằng nó bây giờ, thằng Đoàn đã hai tuổi còn gì Bà Lan mím môi:
- Em khác con Ly rất xa. Nếu Út Tường không là cháu chị Ánh, chưa chắc
anh đồng ý chúng quên nhau Ông Trịnh thản nhiên thừa nhận:
- Anh đâu
chối điều đó. Đã có một khoảng thời gian rất dài người lớn hai bên căm
ghét, hận thù nhau. Tụi nho? không có tội tình chi hết, tại sao không để chúng làm nhịp cầu nối lại tình cảm có từ đời ông bà mà cha mẹ chúng đã làm mất đi. Anh ủng hô. bọn trẻ vì nghĩ tới em Bà Lan có vẻ suy nghĩ,
lâu lắm ông Trịnh mới nghe giọng bà yếu ớt:
- Nếu nhờ bọn tre? mọi việc sẽ tốt đẹp hơn thì đâu ai có quyền ngăn cản chúng Ông Trịnh mỉm cười:
- Anh biết thế nào em cũng nói thế. Nếu không em đâu phải là bà Tư Lan. Lưu Ly nhón gót bướt thật nhẹ ra tận ban công, nơi Tường đang đứng nhìn
xuống sông . Cố