
Diệp đến vậy. Ánh mắt cô dường như không có lấy một tiêu điểm nào
cả. Cứ tản mạn, lơ đãng về phía khoảng không âm u ngoài cửa sổ. Rồi cô
thở dài và tự lẩm bẩm:
- Rõ ràng là trời không có nắng!
Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ, y ta vẫn đi lại nhưng lại không gây ra thứ âm thanh ồn ào nơi bệnh viện. Thành ra không gian bao quanh Trúc Diệp
lại càng tịch mịch đến lặng người.
Như Trúc Diệp nhớ, cô đã ngủ suốt hai ngày. Cô không hề có bệnh! (Cô
nghĩ là vậy) Chỉ là cô thấy mí mắt mình cứ nặng trĩu rồi kéo hồn cô vào
cõi mộng mị từ lúc nào không hay. Trúc Diệp vẫn nhớ, Nam Lâm là người
đưa cô đến bệnh viện nhưng khi cô dậy thì lại không thấy anh ấy đâu.
Có ai hiểu được không? Cái cảm giác hoang mang khi không thấy anh ấy bên cạnh đáng sợ biết chừng nào. Cô những tưởng ngay cả anh ấy cũng rời xa
và bỏ rơi cô. Phút giây ấy, Trúc Diệp đã bật khóc.
Cô biết mình không được phép yêu anh, không được phép nhớ anh. Nhưng cô
cũng không có quyền ép buộc con tim mình lạnh nhạt và xa lánh anh. Cô
yêu anh! Rõ ràng là vậy. Nhưng lí trí và sự cấm đoán của gia đình lại
khiến cô trở lên tồi tệ.
Có phải khi con người ta phải gặp một chuyện gì đau đến khắc cốt ghi
tâm, tiếc nuối đến tạc dạ ghi lòng thì họ mới thấy trân trọng những gì
đã từng thuộc về mình hay không?
Khi mà chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với Trúc Diệp, người ở bên cô là Nam Lâm. Khi mà cô chỉ có một mình với nỗi đau giằng xé, cũng là Nam Lâm đã chạy đến nắm lấy tay cô. Khi mà cô bơ vơ giữa muôn trùng sóng bể, Nam
Lâm lại làm ngọn hải đăng dẫn đường. Để cô thấy được cuộc đời này không
hoàn toàn bỏ rơi cô.
Nhưng giờ này anh ấy đang ở đâu?
Nam Lâm lái xe đến bệnh viện. Bên ghế lái phụ là một giỏ hoa quả tươi
ngọt và một bó hoa hồng. Thực ra những thứ ấy cũng chỉ để an ủi Trúc
Diệp mà thôi. Anh không nỡ nhìn thấy ánh mắt buồn của cô ấy.
Chuyện của Trúc Diệp, Nam Lâm tự hứa là sẽ không để cho ai biết. Kể cả
An Lâm cũng vậy. Tốt nhất là nên giữ kín chuyện này đi thì hơn.
Khi Nam Lâm biết kẻ hại Trúc Diệp là ai, anh đã tức giận đến mất kiểm
soát. Đôi chân anh lúc đó như phát cuồng! Chỉ muốn chạy ngay đến chỗ của tên khốn đó và giết chết hắn. Nhưng rồi bàn tay của Trúc Diệp khi ấy
nắm quá chặt, và anh không thể bỏ mặc cô ấy. Nam Lâm hiểu, những lúc như thế này, anh là người duy nhất có thể ở bên cô.
Thiết nghĩ tất cả mọi chuyện đều như một trò chơi phức tạp. Cứ chuyện
này nối tiếp chuyện kia, có nhân có quả, thế trận xoay vần mãi không
ngừng. Nam Lâm đã từng hứa sẽ không quan tâm đến Trúc Diệp nữa, sẽ tự
lôi kéo mình ra khỏi cái vũng lầy thương nhớ mà mình tự sảy chân lao
vào. Nhưng khi nhìn thấy Trúc Diệp bị tổn thương, anh lại không thể làm
ngơ đứng nhìn cô ấy quằn quại đau khổ. Anh không nỡ và anh không có
quyền biến mình thành một kẻ vô tình đến như vậy. Trúc Diệp là người anh yêu, là người anh mãi mãi không thể quên được!
Nam Lâm lái xe vào bãi đỗ rồi xách hoa và lẵng quả xuống. Đây không phải bệnh viện mà An Lâm làm nên có thể hoàn toàn yên tâm về việc sẽ bị anh
ấy bắt gặp. Trước khi bước lên sảnh lớn của bệnh viện, Nam Lâm đã vô
tình nhìn thấy Trúc Diệp ở trên. Do khoảng cách tương đối xa nên anh
không nhìn rõ ánh mắt của cô ấy. Nhưng anh chắc chắn rằng, cô ấy cũng đã nhìn thấy anh. Từ lúc nhập viện đến bây giờ, Trúc Diệp cứ ngủ li bì
suốt. Bác sĩ nói do tinh thần cô ấy phải chịu một cú sốc quá lớn nên cần được nghỉ ngơi. Đến khi tỉnh dậy, nếu thần kinh không có vấn đề gì thì
cô ấy có thể xuất viện.
Dưới đây, có cơn gió nhẹ thổi qua làm đất trắng xoá bay bay dưới chân
Nam Lâm. Mưa bụi giăng giăng rồi bám vài mái tóc anh và đọng lại ở đó.
Quyến luyến chẳng chịu rời. Chiếc cây lớn đằng xa bị gió đùa nghịch và
bứt vài chiếc lá. Chúng bay đến chỗ của Nam Lâm rồi dừng lại. Trên kia,
mưa bay phất phơ qua ánh mắt của Trúc Diệp. Cơn gió lạnh cuối thu thỉnh
thoảng tràn vào phòng nhưng nó lại không làm cô mảy may chú ý. Tâm hồn
cô đang ngập tràn trong biển mắt của ai kia mất rồi. Khi nhìn vào đó, cô thấy lòng mình được sưởi ấm, cô thấy tâm hồn mình thanh thản và yên
bình.
Giá như, cả đời này anh ấy có thể ở bên cô!
Nam Lâm ngẩn người một lúc lâu rồi mới phát hiện mình vẫn chưa bước lên
sảnh. Anh tự cười giễu bản thân rồi mới chạy nhanh đến chỗ thang máy.
Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy Trúc Diệp tỉnh lại, trong lòng anh lại nôn nao và vui mừng đến vậy. Dường như có tiếng nói cứ vang vọng trong anh
rằng: "Chỉ cần cô ấy tỉnh lại là tốt rồi!".
Rõ ràng Trúc Diệp không hề có bệnh.
Nhưng tâm hồn cô ấy lại mắc một căn bệnh mãi mãi chẳng thể chữa được!
Trúc Diệp vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vẫn cứ cuốn lấy cái khung cảnh âm u kia. Có nhiều lúc cô tự hỏi chính lòng mình: "Tại sao lại cứ
phải nhìn về nơi ấy khiến lòng càng thêm đau?" Nhưng không có ai trả lời cô. Hay như cô không trả lời được câu hỏi mà mình tự đặt ra.
"Cạch"
Tiếng mở cửa vang lên khiến Trúc Diệp như bừng tỉnh. Cô thu ánh mắt về rồi quay ra nhìn người con trai cao lớn ở trước cửa.
Nam Lâm khẽ khựng lại hồi lâu, đôi chân anh dường như trở lên nặng
trịch. Anh c