
năm qua. Với anh, tất cả sẽ chấm dứt từ đây. Anh mong rằng, ngày mai tỉnh dậy, mọi tình yêu dành cho cô ấy
sẽ tan biến trong hư không. Một dấu vết cũng không còn.
Sau khi Nam Lâm bỏ đi, dường như
không khí trong cái gara này đã bị rút cạn. Ngột ngạt và cẳng thẳng đến cùng cực. Trúc Diệp cảm tưởng như các tế bào li ti trong cơ thể cô đang lớn dần, lớn dần rồi chèn ép các mạch
máu khiến cho chúng phải chịu một sức ép nặng nề. Nặng đến
nỗi làn da mỏng manh không thể che giấu nổi mà đành phải làm
lộ ra những mạch máu ấy.
An Lâm đứng lặng người nhìn Trúc Diệp. Khuôn mặt trắng bệch, cơ thể run run, làn môi tái nhợt. Cô ấy đang sợ hãi ư? Đang sợ
hãi Nam Lâm sẽ bỏ rơi cô ấy thật ư? Không! Chỉ là suy đoán của
anh thôi. Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. An Lâm bước đến bên
Trúc Diệp, nắm nhẹ tay cô. Nếu những hành động này có thể
trấn an được cô ấy thì dù anh phải làm hàng trăm hàng nghìn
lần thì anh cũng cam tâm.
Trúc Diệp cứ đứng như vậy, cô cảm thấy toàn thân như rơi vào
nơi lạnh giá nhất trên hành tinh. Trái tim run lên từng nhịp
đập, phập phồng, thoi thóp...cố níu lại chút gì đó gọi là
dễ chịu cho tâm hồn. Nhưng sao quá khó.
Cô có cảm tưởng mình đang sợ hãi, sợ hãi khi Nam Lâm nói ra
những lời tuyệt tình như vậy. Trước kia, anh ấy có thể ăn nói
sỗ sàng và tuyệt tình hơn như thế, vậy mà sao cô lại không đau? Cô lại không sợ? Cô không lí giải nổi. Quả thực như lời Nam Lâm nói sao? Cô đang chơi trò ái tình với anh ấy? Đang cố làm cho
anh ấy phải yêu cô hơn? Hóa ra cô lại là một đứa con gái khó
hiểu và độc ác như vậy. Cô quá ích kỉ rồi.
Rõ ràng cô luôn biết trái tim mình hướng về An Lâm, vậy mà vẫn hại Nam Lâm ra nông nỗi này. Cho dù trước đó cô không thể tưởng được là Nam Lâm có thể yêu mình. Cho dù không biết mình cố
tình hay hữu ý, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của anh đầy
thù hằn như vậy là cô đã thấy mình là đứa đáng chết nhất
trên đời rồi.
* * *
An Lâm và Trúc Diệp ngồi ăn cơm trong yên lặng. Lặng đến nỗi
tiếng thở hòa cùng tiếng bát đũa va vào nhau cũng tạo lên
những âm hưởng rõ rệt và chói tai. An Lâm vừa nhai những hạt
cơm có vị đắng ngắt vừa nghĩ về những lời mà em trai mình
nói: "Hôm đó em có thể cự tuyệt tôi..." Có thể cự tuyệt sao?
Vậy mà cô ấy vẫn chấp nhận. Trái tim anh lúc đó như bị xát
muối, đau rát đến khó tả. Cô ấy không toàn tâm toàn ý với anh
như anh vẫn lầm tưởng. Phải rồi, anh là gì của cô ấy cơ chứ?
Lúc cô ấy cần anh cho một danh phận thì anh lại hững hờ, lại
tỏ ra không cần thiết. Chỉ cần trên danh nghĩa anh em là được,
là có thể chăm sóc được cho nhau. Nhưng rồi mọi chuyện thay
đổi, thời gian là động lực làm xoay chuyển quỹ đạo vốn có,
làm cho cô ấy dần dần rời bỏ anh, làm cho những thứ tưởng
chừng sẽ mãi là của mình đã đi xa. Một ngày nào đó, anh sẽ
chẳng còn gì.
- Anh An Lâm!
Giọng nói của Trúc Diệp chỉ thỏ thẻ, âm thanh nhỏ đến nỗi
ngay cả tiếng lá rơi cũng có thể to hơn. Nhưng trong tâm hồn anh, giọng nói ấy lại như những mảnh kim loại rơi, âm thanh sắc bén len lỏi vào những ngóc ngách nhỏ nhất. An Lâm đặt bát xuống
cố nở một nụ cười thật tươi với Trúc Diệp:
- Sao thế em? Vẫn chưa no à?
Trúc Diệp thấy An Lâm vẫn cố tình tỏ vẻ chưa có chuyện gì
xảy ra thì lại càng khổ tâm hơn. Thà anh ấy cứ nói những lời
tuyệt tình như Nam Lâm đã nói với cô vậy. Để cô thấy tâm hồn cô được thanh thản ít nhiều.
Trúc Diệp biết An Lâm là một người tốt, tốt nhất với cô trên
thế giới này. Nhưng anh ấy không biết rằng sự tốt đẹp của anh
ấy dành cho cô đang trở thành những mũi kim nhỏ ti hin, liên
tục, liên tiếp đâm vào trái tim cô. Khiến nó đau nhói và rỉ
máu.
Nghe An Lâm nói như vậy, Trúc Diệp cảm thấy khóe mắt mình trực trào nước mắt. Cô muốn khóc nhưng mọi thứ lại tắc nghẹn trong cổ họng không cho cô giải tỏa. Quả thực là rất khổ sở. Trúc
Diệp không khóc được đành phải cười, một nụ cười chua cay, rồi cô nói:
- Em...
- Chốc nữa chúng ta xem phim nhé? Anh thấy có mấy đĩa phim hay nên đã mua về. Hi vọng em thích.
- Anh An Lâm, thực ra em...
- Em ăn nhanh đi còn xem. Vừa ăn vừa nói sẽ gây bệnh dạ dày đấy.
Trúc Diệp thấy cổ họng đã nghẹn cứng rồi, từ một sự khó
chịu giờ nó đã thành đau. Trúc Diệp thở dài, An Lâm sợ cô nói ra câu ấy sao? Anh ấy đã đoán được cô nói gì rồi hay sao?
- Em có chuyện muốn nói.
An Lâm đặt bát xuống. Nhìn thẳng vào đôi mắt của Trúc diệp, tròng mắt cô đỏ hoe tự bao giờ rồ