
c một party lớn cho những nhân viên cấp
cao. Anh là chủ nhiệm khoa tim mạch rồi đấy, cho nên được hai
vé. Tất nhiên người đi cùng anh sẽ là em rồi.
An Lâm đúng là mẫu người tuổi trẻ tài cao hiếm thấy trong xã
hội. 26 tuổi đã là chủ nhiệm hoa tim mạch, công danh và sự
nghiệp của anh xem ra sẽ còn rộng mở nữa.
- Party sao? Em đi cũng được à?
An Lâm nói giọng rất tự hào:
- Đương nhiên. Một cô người yêu kiêm cô em gái xinh đẹp như hoa thế này phải mang đi khoe chứ? Để ở nhà sẽ héo đấy.
Trúc Diệp chợt đỏ ửng mặt mũi. Cô dưa tay đánh nhẹ lên vai An Lâm nói ngượng ngùng:
- Đáng ghét.
Tuy nhiên, không khí trong xe vừa được hâm nóng lên chút ít thì
đã giảm đột ngột bởi hình ảnh ngoài xe. Chỉ có Trúc Diệp
nhìn thấy vì An Lâm còn đang mải nhìn đường. Giây phút đó,
trái tim cô đã vụn vỡ ra nghìn mảnh, cho dù có ngồi nhặt lại
rồi tỉ mỉ gán ghép thì nó sẽ không thể lành lặn như lúc đầu nữa.
Nam Lâm đang ngang nhiên ôm hôn một cô gái trong xe. Cửa kính xe
còn chưa được kéo lên. Hình ảnh đôi môi hai người quấn lấy nhau
như một hồi ức tồi tệ khắc sâu vào tâm trí Trúc Diệp. Cô gái
nóng bỏng kia quàng đôi tay thon dài nõn nà lên chiếc cổ cao
ngạo của Nam Lâm, cô ấy đang cố kéo anh ấy về phía mình. Chiếc váy màu đỏ chói mãnh liệt rực lên như cười nhạo Trúc Diệp.
Lúc đó, Trúc Diệp đã nhủ thầm "sẽ không bao giờ mặc đồ màu
đỏ nữa". Phải, cô đã ghét màu đỏ rồi.
Đứng trước cánh cửa kính trong
suốt và rộng lớn của trung tâm thời trang bậc nhất thành phố,
An Lâm nắm nhẹ tay Trúc Diệp rồi ghé vào tai cô nói trìu mến:
- Anh rất mong muốn được nhìn thấy em mặc một chiếc váy dạ
hội. Anh biết, lúc đó em sẽ như một nàng công chúa trong cổ
tích.
Trúc Diệp chỉ thoáng cười nhẹ để che giấu nỗi buồn trong đôi
mắt. Cô không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy. Từ
trước đến nay, không phải cô chưa từng nhìn thấy cảnh Nam Lâm
đang ân ái với một người con gái khác. Nhưng chưa lần nào cô
thấy mình bị ảnh hưởng đến như vậy. Từ tận con tim cho đến tâm hồn. Nó như ăn mòn, mài miết từng thứ trong cô. Khiến cô đau
khổ và buồn bực.
Tuy là vậy, nhưng có lẽ cô cũng tự nhắc mình phải biết kiềm
chế. Dù cho có khó chịu đến đâu thì người đang đứng cạnh cô
là An Lâm - người cô yêu và cũng là người yêu cô. Cô không thể
ích kỉ mà buồn bã lúc này rồi bỏ mặc anh ấy trong niềm hạnh phúc mới chớm nở giữa hai người.
Nghĩ vậy, Trúc Diệp vội vàng đứng thẳng người rồi khoác tay An Lâm nói vẻ hào hứng:
- Đi nào anh!
An Lâm không thể phát hiện ra tâm tư của Trúc Diệp, dường như anh đang bị hút hồn bởi nụ cười tươi và đôi tay đang quyến luyến
lấy cánh tay anh rồi. Trong anh đang dâng lên một niềm hạnh phúc
mãnh liệt, như một con sóng lớn đánh ngập tâm hồn anh. Khiến
cho anh vui sướng lạ kì.
Nam Lâm dựa người vào ghế lái vẻ mệt mỏi. Trên người vẫn
thoang thoảng mùi nước hoa của cô gái nóng bỏng bên cạnh. Anh
đang tự hỏi: "Mình đã làm gì thế này?" Phải, anh đang làm gì
vậy? Anh đang cố gieo giắc một sự đau đớn hay một sự ghen tuông
cho ai kia? Chẳng nhẽ anh không biết cô ấy bây giờ đang rất rất
hạnh phúc hay sao? Một khi hạnh phúc, con người ta sẽ rất ích
kỉ, sẽ không để ý gì đến xung quanh, sẽ không để ý những tâm
tư và buồn khổ trong anh. Và...anh đã quên Trúc Diệp là ai sao?
Cô ấy là em gái "bất đắc dĩ" của anh. Là người mà anh không -
được - phép - yêu. Là người dù anh có cố gắng cũng không thể
có được. Vậy thì anh làm điều điên rồ này để làm gì?
Nam Lâm đã quá tự tin với lòng rằng: chỉ cần Trúc Diệp nhìn
thấy cảnh này thì cô sẽ ghen. Nhưng anh đã quên mất một điều
thiết yếu, cô ấy đâu có yêu anh, khi đã không yêu thì cô ấy sẽ
chỉ nhếch môi cười nhạt rồi cho qua.
Cô gái bênh cạnh vội vàng ngả đầu vào vai Nam Lâm nói giọng nũng nịu:
- Anh Nam Lâm! Người ta nóng lắm, anh cho tăng điều hòa lên đi.
Giọng nói phảng phất sự ngọt ngào mà sao khi nghe, Nam Lâm lại
chỉ thấy nó như những mũi dao đâm nát hồn anh. Nóng sao? Anh
đang lạnh đây! Đang rất lạnh. Như một nhà thám hiểm bị bỏ quên
ở Bắc Cực. Như một người liều lĩnh thích chơi trò tình ái
rồi cuối cùng để thua không điều kiện. Ồ! Vậy cô ấy có biết
không? Anh đang lạnh đến tận xương tận tủy như vậy thì cô ấy có biết không? Cô ấy hoàn toàn và mãi mãi sẽ không biết. Cho dù
cô ấy muốn thì anh cũng không cho biết. Còn một chút nỗi lòng
này, chẳng lẽ anh lại để cô ấy cướp đi mất, rồi mình thành
con người vô cảm hay sao? Anh