XtGem Forum catalog
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325040

Bình chọn: 9.00/10/504 lượt.



Trúc Diệp từ nhà bếp nói vọng ra:

- Ở trong phòng ngủ ấy. Anh lấy hộ em với.

An Lâm nhanh nhẹn đi vào phòng ngủ. Không gian có phần hơi lộn

xộn, như vừa bị ai bới tung lên vậy. Chăn vẫn chưa gấp, gối có

chiếc thì nằm ở dưới sàn. Anh mỉm cười nghĩ: Không ngờ cô

nàng này cũng có phút bừa bãi như vậy.

Anh Lâm nhặt chiếc gối lên toan để lên giường nhưng đôi bàn tay

anh chợt khựng lại. Trên ga trái giường hiện lên một vệt máu

loang lổ. Trên đó, khiến anh hoài nghi nhiều điều. Rồi trên

chiếc bàn con cạnh đó, những mẩu và tàn thuốc lá vẫn chưa

được vứt đi. An Lâm lại quan sát khung cảnh trong phòng.

Trí óc anh bắt đầu chất đầy những ý nghĩ...Rốt cuộc cô ấy đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ...

An Lâm đứng lặng hồi lâu. Hiện

trường nơi đây khiến anh không khỏi bàng hoàng. An Lâm không còn

nhớ rõ ý định vào đây để làm gì của mình nữa. Anh chỉ biết

đầu óc anh bây giờ hoàn toàn rối bời.

An Lâm bước ra ngoài. Vừa bước được ra, anh đã khựng người lại.

- Nam Lâm! Sao em lại đến đây?

Trúc Diệp và Nam Lâm đứng đối diện nhau. Dường như hai người

đang có điều gì muốn nói. Ánh mắt rất trân trối. Chỉ riêng An

Lâm là vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cả.

Trúc Diệp sợ hãi đưa mắt nhìn An Lâm. Cô không biết nên mở lời

thế nào để ngụy biện với anh. Chỉ là một việc hết sức nhỏ

nhưng chân tay cô lại lóng ngóng. Giống như người ta nói "có

thật thì giật mình".

Nam Lâm thấy không khí có hơi kì dị nên mở một nụ cười tươi.

Anh thản nhiên như không có chuyện gì rồi bước đến chỗ An Lâm,

khoác vai anh trai và nói:

- Trúc Diệp gọi em đến đây. Thấy bảo làm một bữa cơm ba người. Em sao có thể bỏ lỡ cơ chứ?

An Lâm nhìn Trúc Diệp không khỏi hoài nghi:

- Sao em bảo không cần gọi Nam Lâm?

Phút giây ấy, ánh mắt của Nam Lâm có cái gì đấy vụt tắt. Như

nén lại ngọn tình cảm u buồn đang không ngừng trào dâng.

Trúc Diệp lại lắp bắp không thành câu:

- À...Em nhớ ra là mình mua thừa mấy thứ nên quyết định gọi anh ấy đến. Đủ cho 3 người ăn mà.

Nụ cười hơi gượng gạo của Trúc Diệp khiến An Lâm và Nam Lâm

đều như rơi vào một tâm trạng thất vọng, u buồn, hoài nghi.

An Lâm vẫn chưa thoát khỏi cái ý nghĩ kia. Rốt cục cảnh tượng

trong phòng, là do cô ấy đã cùng với ai? Anh hoàn toàn không bao giờ tin Trúc Diệp là một người dễ dãi. Cô ấy anh hiểu hơn ai

hết. Là người rất coi trọng thanh danh của bản thân, là người

thanh cao và có lòng tự trọng. Nhưng...vệt máu kia như không

ngừng cuốn lấy tâm trí anh. Bắt buộc anh phải hồ nghi về những gì anh tự cho là hiểu cô ấy trong suốt bao nhiêu năm qua. Rồi

còn cả chuyện tại sao Nam Lâm lại ở đây? Anh hiểu chứ, Trúc

Diệp không bao giờ mời Nam Lâm đến đây cho dù có thừa thức ăn.

Nam Lâm khẽ liếc Trúc Diệp một cái, ánh mắt cô đang không ngừng chạy trốn. Rốt cục tình cảm của cô ấy là thế nào? Hôm qua

vẫn còn ân ái với anh tại sao hôm nay lại có thể cùng An Lâm

về nhà như vậy được? Dẫu biết rằng mình chẳng là gì trong tâm trí cô ấy, nhưng chí ít cô ấy cũng phải nghĩ đến vấn đề đó

chứ? Rằng cô ấy đã không còn có thể theo đuổi An Lâm được nữa. Vì cô ấy đã thuộc về anh rồi.

Bữa cơm này cứ diễn ra trong sự im lặng của ba người. Ngoài

tiếng bát đũa va vào nhau ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Cứ im lặng, cứ trầm mặc như vậy...khiến trái tim cảu cả ba

người đều như bị dồn nén. Dồn nén đến không thể bùng nổ.

Bữa cơm kết thúc.

Đợi cho Nam Lâm ra ghế ngồi. An Lâm mới dọn bát đũa cùng Trúc Diệp. Khi đã vào trong bếp, An Lâm mới khẽ nói:

- Trúc Diệp này!

Trúc Diệp vờn bọt xà phòng. Hương thơm dịu nhẹ của nó bốc lên, cô trả lời theo một lẽ tự nhiên:

- Dạ?

An Lâm hít một hơi dài. Lời nói đã định nói ra mà sao quá

khó. Anh biết mình không nên hỏi thẳng cô ấy. Nếu làm như vậy

sẽ khiến cô ấy không những ngại mà còn có thể không trả lời

thành thật với anh. Nghĩ thế, An Lâm mới mỉm cười:

- Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Trúc Diệp thấy An Lâm hơi lạ nên có quay ra nhìn anh dò xét.

Kết quả là chỉ nhận được một nụ cười ấm áp của anh. Trái

tim cô lại thổn thức, lại đập nhanh hơn một nhịp sau khi nhìn

thấy nó. Cô vội vàng cúi xuống che đi cảm xúc của mình rồi

trả lời anh:

- 17 năm anh ạ!.

An Lâm đưa chiếc đĩa dính đầy bọt xà phòng vào tráng. Nước

đang chảy mạnh gặp vật cản vội vàng bắn ra theo nhiều tia. Bắn luôn cả vào người anh. Nhưng anh lại không để ý, chỉ tiếp tục

với sự hoài nghi đeo bám bản thân nãy giờ:

- 17 năm, đủ để chúng t