
nh cảm của mình rất
lạ. Không thể kiểm soát nổi lại còn hay ghen tuông vô cớ nữa
chứ. Thật là...
Rồi Dương thùy lại nhớ ra anh chàng bác sĩ giống hệt Nam Lâm
mà cô gặp trong bệnh viện. Theo lời anh ấy nói thì anh và Nam
Lâm là anh em. Nhưng cô lại thấy hết sức mâu thuẫn, rõ ràng
Trúc Diệp đã nói chị ấy chỉ có một người anh thôi. Vậy ở đâu ra một người anh thứ hai này nữa? Cô càng nghĩ càng không
hiểu.
Dương Thùy nhấp một ngụm rượu. Còn đang định uống thêm một ít nữa thì có một bàn tay giữ lấy tay cô.
Dương Thùy đánh mắt về phía con người đó. Hai hàng mi khẽ nhíu xuống.
- Muốn gì?
Tên đối diện có dáng người to lớn. Hàng lông mày ngắn tũn làm có có cảm giác hắn giống Sở Khanh. Đôi môi mỏng nhợt nhạt
nhìn đã chán. Hắn ta nở một nụ cười dâm đãng rồi nói:
- Bao nhiêu?
Hắn nghĩ cô là gái bao sao? Dương Thùy nhếch môi cười nhạt, cô
khẽ khàng lắc lư cốc rượu một hồi. Rồi rất bất ngờ hất
thẳng vào mặt hắn khiến những ai ở gần đó đều tò mò đánh
mắt sang. Dương Thùy nhướn mày nói giọng khinh khỉnh:
- Cút đi.
Tên đó không phục liền vung mạnh cánh ta hướng thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thùy.
Chát.
Dương Thùy cảm tưởng khuôn mặt không còn lành lạnh sau cái tát
đó. Cô thấy hoa mắt chóng mặt hẳn đi. Khẽ lảo đảo vài bước
chân rồi mới định thần lại. cô trợn mắt lên nhìn tên đối diện
không chút sợ hãi. Gằn giọng:
- Chó chết!!!
Tên ác ôn kia cười ha hả như đang thưởng thức một màn tấu hài.
Hắn đưa cánh tay rắng chắc đến nắm lấy chiếc cổ trắng ngần
của Dường Thùy. Đanh giọng lại:
- Sao hả cô em?
Dương Thùy bị bóp cổ, giọng nói cũng không còn lành lặn. Ngón tay cứ bấu vào cánh tay rắn chắc của kẻ đối diện, tiếng cô
khản đặc:
- Buông ra.
Rồi cô vơ lấy cốc rượu gần đó, đập mạnh vào đầu tên hỗn đản
kia. Khiến hắn không muốn buông cũng phải buông. Máu tươi từ
phía trên đỉnh đầu chảy xuống. Đỏ thẫm đến ghê tởm. Tuy nhiên
hắn lại không khuỵu ngã, vẫn rất tỉnh táo định lao vào Dương
Thùy khiến cô không khỏi sợ hãi.
Đúng khoảnh khắc ấy một âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa
đóng kín bật mở. Dáng người hiên ngang bị ánh sáng khuất vào. Anh ta hô to:
- Tất cả đứng im. Cảnh sát đây!!!
Mọi người trong quán bar đưa mắt
nhìn con người đang đứng hiên ngang trước cửa, họ không biết anh
ta có phải là cảnh sát thật hay không nên không ngừng chỉ trỏ
và bàn tán.
Tên vô lại kia nhếch môi lên cười nhạt khi thấy cái người tự
xưng là cảnh sát cuất hiện. Hắn ta đưa tay lau nhẹ vết máu trên đỉnh đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó và hất hàm nói:
- Cảnh sát? Vậy thì người bị bắt chắc chắn là cô ta rồi, cô ta hành hung tôi đấy.
Vị cảnh sát trẻ tuổi nhưng vẫn rất dày dạn kinh nghiệm, anh ta bước nhanh đến chỗ tên vô lại đó rồi đưa chiếc thẻ của mình
lên:
- Xin lỗi! Nhưng chứng cứ đã quá đầy đủ, anh là người mà chúng tôi đang cần tìm.
Trên nét mặt hắn bỗng chốc thoáng nét hoang mang:
- Vì tội gì?
- Buôn bán gái mại dâm qua biên giới. Tôi là tổ trưởng tổ cảnh sát cục A.
Quả nhiên là vậy! Anh chàng trẻ tuổi này chính là cảnh sát
chứ không phải anh ta tự xưng. Vốn, đã tốn công tốn sức theo
chân hắn ta lâu lắm rồi. Giờ anh cũng đã có đủ điều kiện để
còng tay hắn lại. Ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn tên tội phạm:
- Đừng có bỏ chạy. Chúng tôi đã phong tỏa nơi đây rồi.
Tên tội phạm nghe thế liền nhởn nhơ đưa tay ra cho anh cảnh sát
lồng vào chiếc còng số tám sáng loáng. Hắn tỏ vẻ coi thường, hàng lông mày ngắn hơi dướn lên vì nụ cười nhạt. Điệu bộ và
dáng vẻ thật khiến cho người ta cảm thấy hắn không coi pháp
luật ra gì.
Mọi người trong quán bar bao gồm cả Dương Thùy vì quá bàng
hoàng và sợ hãi nên cứ ngồi thần người ra. Nhất là Dương
Thùy, có đánh chết cô cũng không ngờ mình vừa đối mặt với
một tên buôn bán gái mại dâm. Cô đưa cốc rượu lên uống vội vàng để làm vơi đi một ít xúc cảm hoang mang đang dâng đến tận óc.
Dương Thùy bước loạng choạng ra ngoài. Gió đêm táp vào mặt như
muốn chửi cô quá khờ dại và ngốc nghếch. Phải, cô luôn tự ti
về bản thân mình như thế, có sắc đẹp thì làm được gì cơ chứ? Cô ước mình đừng bao giờ sinh ra tại gia đình này, ước rằng
người đó không phải là bố cô, ước rằng ông ta hãy sống một
cách trong sạch và liêm chính...để cô còn có thể ngẩng mặt lên mà chọn người cô yêu.
Từ đằng xa, một chiếc taxi đi tới, Dương Thùy mím môi chạy ra
chặn đường. Cô cần phải về nhà. Nhưng khi cửa kính xe vừa được hạ