The Soda Pop
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325030

Bình chọn: 9.5.00/10/503 lượt.

̉ dưới đất rồi mặc vào.

Trên cơ thể cô giờ đây có không ít những dấu tích của Nam Lâm

để lại. Khi nhìn thấy nó, cô chợt nhíu mày.

Rồi cô lại thấy mình như một người tình của anh ấy trong cơn say.

Tuy nhiên, khi cô vừa bước vào nhà tắm thì cũng là lúc Nam Lâm

tỉnh dậy. Anh thở mạnh mấy cái như để trấn tĩnh tinh thần.

Đầu óc quay mòng mòng rồi trở về những chuyện xảy ra đêm qua.

Khi nhìn thấy bóng Trúc Diệp vừa bước vào nhà tắm thì cũng

là lúc anh biết cô đã thuộc về anh rồi.

Không phải là anh không hạnh phúc, nhưng lại hoàn toàn lo lắng.

Cô ấy có tự nguyện không? Cô ấy có hận anh không? Hay là chỉ

có mình anh ảo tưởng.

Nam Lâm cứ ngồi thần người ra như thế, đến quần áo anh cũng chẳng buồn mặc.

Lúc sau, Trúc Diệp bước ra với hương sữa tắm ngào ngặt. Điều

ấy lại như muốn kích thích anh nhào vào cô lần nữa nhưng anh

lại kiềm chế. Anh không thể làm như thế được. Hôm qua là anh

say, còn bây giờ là anh đang tỉnh táo. Hoàn toàn có thể kiểm

soát nổi lí trí của mình.

Nam Lâm đưa mắt nhìn Trúc Diệp tiến lại phía mình. Rồi lại nghe cô nói:

- Anh Nam Lâm.

Nam Lâm vội vàng nắm tay Trúc Diệp thành khẩn:

- Trúc Diệp. Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi em.

Trúc Diệp bỗng dưng ngả người vào bờ ngực Nam Lâm khiến anh

không thích ứng kịp mà đờ người ra. Rồi cô ấy đưa tay mân mê

lấy bàn tay của anh và nói:

- Em không biết cảm xúc của mình lúc này là gì nhưng...Anh Nam Lâm, em thấy rất hạnh phúc.

Nam Lâm không tin vào những điều cô nói. Liền đỡ người cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:

- Còn An Lâm?

Nói đến anh trai anh, bỗng dưng đôi mắt cô lại trùng xuống. Khuôn mặt tươi vui ban nãy giờ thay vào đó là vẻ trầm buồn đến khó tả. Hình như cô ấy đang đau khổ cái gì đó:

- An Lâm. Thực ra em rất yêu anh ấy...

Nam Lâm thất vọng tột độ. Thì ra là vậy. Tâm tư và trái tim

của cô ấy mãi mãi chỉ trao cho An Lâm mà thôi. Còn với anh, chỉ là một tình cảm nhất thời và bồng bột. Sớm muộn gì nó

cũng bị mai một theo thời gian.

Cố kìm nén cơn đau và một chút gì đó tức giận lại trong

lòng. Anh hờ hững nhếch khóe môi lên cười rồi tựa vào thành

giường. Với lấy bao thuốc trong túi áo và châm một điếu. Làn

khói xám tỏa ra che lấp cả khuôn mặt. Mập mờ như muốn hòa làm một. Rồi anh nói lạnh lùng:

- Chỉ cần em không hận anh là tốt rồi. Cũng muộn rồi đấy. Em đi làm đi.

Trúc Diệp thở dài:

- Còn anh?

- Anh sẽ đi sau. Chìa khóa, anh cũng sẽ cầm một cái.

Là ý gì? Anh ấy đang nói đến vấn đề hai người sẽ ở chung hay sao?

Trúc Diệp lo lắng và bàng hoàng. Không thể như vậy, nếu để bố mẹ và An Lâm phát hiện ra, cô sẽ chết mất. Nhất định là cô

sẽ không sống nổi với họ. Đặc biệt là với mẹ cô.

Không phải là cô sợ bị đánh mắng mà là sợ ánh mắt thất vọng của mẹ cô. Nếu làm như vậy có nghĩa là cô đã phá hạnh phúc

của bà. Cô không muốn.

Như đoán được nét sợ hãi trong ánh mắt của Trúc Diệp. Nam Lâm

thấy trong lòng đau thêm một ít. Với cô, anh rốt cục là cái gì đây?

- Em không cần phải lo. Anh sẽ không nói chuyện này cho ai biết

đâu. Vả lại, anh cũng vẫn còn muốn sống trước mặt bố.

Trúc Diệp không nói gì vội vàng buộc lại tóc rồi xách túi ra khỏi nhà. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn bùng nhùng.

Vừa bước đến công ti.

Dương Thùy hôm nay đã đi làm. Trông cô có vẻ tiều tụy đi rất

nhiều. Nhưng không vì thế mà làm cô mất đi vẻ quyến rũ. Dáng

người mảnh mai vẫn còn những đường cong tuyệt mĩ. Mái tóc cắt ngắn để lộ ra khuôn mặt trái xoan rất trẻ trung và năng động.

Vừa gặp Trúc Diệp đi thẫn thờ đằng xa cô đã sởi lởi chạy

tới:

- Chị Trúc Diệp!.

Trúc Diệp cũng như bất ngờ về sự xuất hiện của Dương Thùy. Cô liền vứt bỏ bộ mặt u sầu mà nói:

- Em ra viện rồi à? Nghe Mạnh Đức nói em ốm nặng.

Giờ đây nghe thấy tên Mạnh Đức là Dương Thùy lại thấy rùng mình. Cô chau mày lại:

- Em khỏi rồi. Lần sau em nghỉ chị đừng báo cáo với anh ta nhé. Em thà để mất lương còn hơn.

Trúc Diệp mỉm cười nghiêng đầu nói:

- Chị có muốn cũng không được. Em cứ nghỉ một ngày là anh ta

lại hỏi chị mười lần. Há chẳng phải là muốn ép chị nói ra

hay sao?

Dương Thùy không nói được gì nữa vội vàng xụ mặt xuống. Nhìn rất đáng yêu.

Vừa hay, lúc bước vào thang máy lại gặp Mạnh Đức.

Dương Thùy nhìn thấy anh ta trong đó thì liền mất hứng. Cô không vào nữa mà đứng lại ở ngoài.

Trúc Diệp hiểu tình cảnh lúc đó nên vội vàng kéo tay Dương Thùy vào rồi tươi cười nói:

- Sao thế? Muốn đi cầu thang bộ