Polaroid
Bức Vẽ Của Gió!

Bức Vẽ Của Gió!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 9.00/10/357 lượt.

i đau lòng.

-Hàn Phong, nếu cô ấy nói sớm hơn một chút, lúc em đau khổ vì nghĩ mình

không còn trong sạch thì em sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng vì anh, anh nói

em xứng đáng với anh, nói ngay từ đầu em là của anh nên dù em có đau khổ đến mấy, lẩn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi anh. Từ lúc đó em

nhận ra, việc này không đáng để em bận tâm nữa. Đến khi nào tình yêu của em bị vấy bẩn, em sẽ tự động rời xa anh những thứ khác có thế nào, thật sự không quan trọng.

Hàn Phong bị lời nói của Vân Linh làm cho cảm động, ngay tức khắc anh cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn vô cùng ngọt ngào, hai chiếc lưỡi mang hương thơm quen thuộc quẩn quanh chơi trò trốn tìm, rong đuổi nhau. Như thể không gian này chỉ có

hai người họ, cô và anh lại chìm đắm bởi cánh môi mềm mại gây say của

đối phương.

Tay Vân Linh chạm vào mặt Hàn Phong, nó không lạnh như giọng nói của anh mà vô cùng ấm áp, tay cô chuyển từ hai má đến chiếc mũi, khẽ vuốt ve.

Mũi anh thật thẳng, lại thon dài, cánh mũi phập phồng phả ra hương cỏ

May quyến rũ. Những ngón tay bé nhỏ không yên phận tìm đến mắt anh, chạm vào hàng mi thật dài. Vân Linh đã tưởng tượng trong đầu đôi mắt của

anh, nó hẳn là rất đẹp, là màu đen lạnh lẽo hay màu nâu ấm áp, cũng có

thể là màu xanh dịu dàng.

Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, day dưa. Hàn Phong cắn nhẹ vào môi dưới của

Vân Linh, môi anh chu du đến đôi má đang ửng hồng khiến hành động “quấy

rối” của cô bị đình chỉ.

Hàn Phong khẽ cười.

-Sờ đủ chưa?

Lần này rút kinh nghiệm, giấu đi vẻ mặt ngượng ngùng Vân Linh cười tít cả mắt.

-Ừm, đủ rồi. Em cũng rất thỏa mãn!

Rầm. Jonh và Ken ngã nhào, đây có thể gọi là nồi nào úp vung nấy không

nhỉ ? Đúng là Gió Lạnh, biến một cô bé ngây thơ vừa nãy còn đỏ mặt thẹn

thùng thành ra thái độ trắng trợn như thế này. Thật quá kính phục!

Khó khăn bò từ đất lên, Jonh ý tứ lên tiếng.

-À….cũng trễ rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa, Chỉ huy tạm biệt!

Vừa nói anh vừa ra dấu với anh bạn còn chưa chỉnh đốn lại tinh thần bên

cạnh. Ken có vẻ đã hiểu chuyện, run run bước phía sau Jonh.

Đến cửa, anh đột ngột dừng chân, đẩy đẩy gọng kính nghiêm túc nhìn Hàn Phong.

-Bác sĩ nói sức khỏe hai người cũng đã ổn định, vận động một chút có lẽ không sao!

Cửa đóng lại ngay sau đó, Jonh và Ken ngã nghiêng cười, áp tai lên cửa nghe ngóng.

Tiếng ho khan của Hàn Phong văng vẳng vọng ra một lần nữa làm họ cười

đến méo mó, ánh mắt vô tình sượt qua nhau. Cả hai lại bật cười kiểu tìm

thấy đồng đội.

-A haha…..chúng ta cũng thật thỏa mãn.

Sau bao nhiêu năm bị “hành hạ”, “bốc lột” cuối cùng họ cũng tìm được cơ hội làm Gió Lạnh phải chịu đựng thế kia.

-Khụ…khụ..

Hàn Phong bị hai chữ “vận động” của Ken làm cho luống cuống. Anh thừa

biết hai người họ đang ở phía sau cánh cửa cười đến ngất đi. Hừ, để xem

sau này anh trừng trị bọn họ thế nào.

Hai người kia đi rồi, Ngọc Chi vẫn đứng đó. Chân cô đột nhiên cứng đờ, mọi giác quan gần như tê liệt.

Thấy vật thể cản trở kia còn chưa đi, Hàn Phong thấp giọng.

-Sao ? Còn gì muốn nói!

Ngữ điệu vô cảm cùng chán ghét của anh dội vào thân thể lạnh lẽo của

Ngọc Chi như một bàn tay ma lực đẩy cô đi thật xa. Không biết mình bước

đến cửa như thế nào, Ngọc Chi giật mình quay đầu. Tránh đi ánh mắt u ám

của Hàn Phong, cô chân thành nói.

-Vân Linh cám ơn cô, rốt cuộc tôi cũng hiểu tạo sao anh ấy yêu cô như vậy!

Ngọc Chi từng vô cùng ganh tị với gương mặt thánh thiện kia, dù khóc hay cười đều làm người khác cảm thấy cô ấy là thiên sứ. Cô nghĩ Hàn Phong

yêu vẻ xinh đẹp kia, bị nét trong sáng đáng ghét đó làm cho mê muội.

Nhưng giờ cô đã hiểu, Vân Linh không hề hoàn mỹ, cũng chẳng phải đẹp như tranh, thứ ánh sáng bao quanh cô ấy, điều khiến mọi người yêu mến cô

chính là tấm lòng, là tâm hồn thuần khiết của mình.

Cánh cửa khép lại, bóng dáng yếu ớt khuất dần.

Trong đêm đen, vài vệt sáng lấp lánh. Đó là ánh sao, là những đôi mắt hay nụ cười rạng ngời hạnh phúc.

Giọng nói mạnh mẽ cương nghị,

con ngươi đen láy sâu hun hút. Hạ Vĩnh đột nhiên cảm thấy trước mặt

không phải là chàng trai trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi mà là một người đàn

ông trưởng thành có khí chất vô cùng trầm tĩnh


Quán trà đạo Nhật Bản nổi tiếng nằm trên một con phố

ít người qua lại. Đại đa số người bước vào đây đều là thành phần tri

thức hoặc những người bạn già thư thái trò chuyện cùng nhau.

Từng căn phòng được làm bằng tre lâu năm, họa tiết trang trí tỉ mỉ mang

bản sắc đặc trưng của Á Đông, tạo cho không gian thêm phần nhã nhặn và

trang trọng.

Phòng trà Vip luôn bỏ trống vì được một người khách mua đứt, thật ngẫu

nhiên anh ta rất ưng ý nơi này trong một lần đến đây và cứ như vậy kiên

quyết yêu cầu ông chủ bán cho mình.

Quả thực mang trà đạo đến Việt Nam là một chuyện không dễ dàng, ông chủ

ngoài tâm huyết tạo lập tên tuổi còn muốn mang bản sắc văn hóa của đất

nước mở rộng, giới thiệu ra bên ngoài. Mà phòng trà kia chính là trung

tâm của ý tưởng, vất vả lắm mới mời được một kiến trúc sư nổi tiếng

thiết kế nơi này đúng theo yêu cầu của ông, không ngờ bị người khác

chiếm lấy ngay trên “địa