Bức Vẽ Của Gió!

Bức Vẽ Của Gió!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323505

Bình chọn: 9.5.00/10/350 lượt.

ông biết bộ dạng anh trông thế nào, trước mặt em là những ai,

kẻ xấu nhất định sẽ lợi dụng em làm hại anh. Tương lai của anh sẽ bị hủy nếu tiếp tục bên cạnh em.

Nuốt tất cả vào tim, Vân Linh nghẹn ngào thốt ra lời nói mà chính bản thân cô không muốn nói nhất.

-Em không xứng với tình yêu của anh! Anh tốt như vậy sẽ có người khác yêu anh, xứng đáng với anh….hơn em.

Gió rít qua khe cửa, từng hồi một ập đến những cơn lạnh. Cái lạnh đột ngột, dị thường giữa đêm xuân tuyệt đẹp. Đến khi nào tình yêu của em bị vấy bẩn, em sẽ tự động rời xa anh những thứ khác có thế nào, thật sự không quan trọng.

Bầu trời tối đen u ám, vài ngôi sao mờ mờ cố vươn mình khỏi những đám mây xám xịt . Chúng cứ nhấp nháy thứ ánh sáng le lói rồi tắt vụt.

Khoảng không im lặng bao trùm căn phòng, cả Hàn Phong và Vân Linh đều

bất động. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nhiều xúc cảm vội vã ập về.

Như một trò ghép tranh thú vị, giữa hỗn độn những mảnh ghép định mệnh

gắn kết cuộc đời cô và anh, rất tự nhiên mang họ đến với nhau. Nhưng sự

thật đã chứng minh, hai người là hai mảnh ghép không hề ăn khớp, vậy nên trò chơi kết thúc, bức tranh không thể hoàn thành.

Từ lúc bắt đầu, cả hai đều trải qua những mơ hồ của yêu thương, ấm áp

nhưng mỗi khi nỗi đau lấp loáng trong tim, cô và anh lại không cách nào

khống chế, mặc cho nó dần dần ăn mòn tâm hồn. Dù trước đó tình yêu có

đẹp đến đâu thì những thương tổn vẫn mãi mãi in hằn, bất kì thứ gì cũng

không thể xóa được dấu vết ấy.

Người ta nói, để yêu một người chỉ cần một khoảnh khắc nhưng muốn quên

ai đó phải dùng đến cả đời. Vân Linh không muốn quên anh và với tính

cách của Hàn Phong, anh cũng không bao giờ để cô quên đi mình.

Nếu bắt đầu là ý trời thì kết thúc, hãy để họ tự quyết định lấy, bức tranh dở dang kia, anh và cô sẽ cùng hoàn thành.

Trong đêm tối, ánh mắt cương nghị chợt vụt sáng, sáng hơn cả vì tinh tú trên bầu trời.

-Ngay từ đầu em đã là của anh, xứng hay không không do em quyết định!

Nhận thấy người nào đó lại giở giọng bá đạo, Vân Linh càng thêm ấm ức, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh.

-Anh…..

Ngay lúc hai người đang giằng co, cửa phòng đột nhiên bật mở, thân người mảnh mai có chút dè dặt bước vào.

Nhìn thấy người kia, ánh mắt đen láy lạnh băng, giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét.

-Ai cho cô vào đây. Cút ngay!

Vân Linh bị anh dọa cho ngẩn người, cơn tức giận đột ngột bay biến, cả người cứng đờ không nhúc nhích.

Cô gái mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt cố gắng kiềm chế con tim đang không ngừng run rẩy của mình.

-Tôi…tôi biết mình không có tư cách gì để gặp hai người nhưng xin

anh....cho tôi nói vài lời với Vân Linh, tôi không muốn cả đời này phải

sống trong ân hận.

Nghe nhắc đến tên mình, Vân Linh cuối cùng cũng có phản ứng. Nhưng giọng nói xa lạ kia khiến cô sợ hãi, một thanh âm rùng rợn khẽ thoáng qua

trong đầu như nhát dao cứa mạnh vào tim cô.

-Áaaaa, không! Cô là cô gái đó….không đừng đến gần, đừng chạm vào tôi!

Vân Linh đột nhiên trở nên kích động, vẻ mặt kinh sợ của cô khiến Hàn

Phong đau lòng còn cô gái kia khi chứng kiến cảnh tượng này dường như đã chết lặng.

Mắt Hàn Phong đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn quát.

-Lâm Ngọc Chi, cô muốn chết ? Được thôi!

Nói rồi anh nhanh như chớp cầm lấy khẩu súng luôn đặt ở đầu giường, chỉa thẳng vào Ngọc Chi.

Đối diện với họng súng đen ngòm, nước mắt Ngọc Chi giàn giụa nhưng nghĩ

đến người thân duy nhất của mình cô lại ngẩng đầu, thành khẩn nhìn vào

đôi mắt đen tràn ngập sự chết chóc .

-Bước vào đây, tôi không nghĩ còn có thể sống mà trở ra. Nhưng hai người phải nghe tôi nói, Vân Linh thật ra không sao, lúc Diệp Đông Dương định cưỡng bức cô ấy tôi đã tới kịp, tôi đánh ngất hắn ta rồi cứu Vân Linh

đi. Những việc tôi đã làm, tôi không mong được tha thứ nhưng mà….Đình

Hàn Phong, Lâm Khắc Minh ông ấy vô tội, cả nhà tôi đều đã đền tội, xin

anh niệm tình tôi cứu Vân Linh mà tha cho ông ấy…tôi chết cũng có thể

nhắm mắt.

Lời nói của Ngọc Chi phút chốc làm Vân Linh từ trạng thái kích động

chuyển sang bất động, nhiều giọng nói khác nhau vang lên bên tai tạo

thành thứ tạp âm khiến cô hỗn loạn, hoàn toàn không hình dung được mọi

chuyện đã và đang xảy ra.

Nhưng mà, cô ta nói cô không sao, người đàn ông ghê tởm kia chưa hề chạm vào cô, cả người Vân Linh đột nhiên nhẹ phao, tảng đá đau thương kia

rốt cuộc cũng không còn đè nặng trái tim nhỏ bé này nữa rồi.

Trái với tâm trạng của Vân Linh, vẻ mặt Hàn Phong vẫn không hề biến đổi. Dường như chuyện mà Lâm Ngọc Chi vừa nói ra không liên quan gì đến anh, cô ta có nói hay không cũng chẳng sao.

-“Niệm tình” , hai từ này cô có quyền nói ra sao, hử ? Cô sống đến bây giờ không phải là quá “niệm tình” rồi ư ?

Câu hỏi của Hàn Phong làm Ngọc Chi hoang mang, cô mập mờ hiểu được điều

gì đó. Một dòng ấm áp chảy qua tim, nụ cười khổ sở ẩn chứa sự hạnh phúc

khó tả.

Đúng lúc này, Jonh và Ken bước vào. Hai người đã đứng ngoài cửa rất lâu, từ lúc Hàn Phong và Vân Linh bắt đầu giằng co. Hơn ai hết họ mong muốn

anh và cô sẽ được hạnh phúc, thoát khỏi bộ dạng tự hành hạ bản thân như

hiệ


XtGem Forum catalog