
n tại.
Theo Hàn Phong đã lâu, đây là lần đầu tiên Jonh và Ken thấy anh bất lực, hoàn toàn chịu khuất phục bởi một cô gái mà chính xác hơn là những
“khúc mắc ngốc nghếch” trong lòng cô.
Người ngoài như bọn họ dễ dàng nhận ra Hàn Phong chẳng quan tâm việc Vân Linh còn trong sạch hay không. Điều làm anh lo lắng là thái độ tuyệt
vọng và lẩn tránh của cô, cả khi Ngọc Chi nói ra tất cả, nếu là bọn họ
có lẽ đã vui đến phát khóc rồi cảm kích cô ta nhưng anh lại lấy súng
chỉa vào đầu người ta.
Lần thứ n Jonh và Ken cảm thán, không biết nên cảm phục tình yêu của anh hay kinh hãi bản chất Gió Lạnh trong anh đây!
Xua đi vài dấu chấm than trong đầu, Ken lên tiếng.
-Thật ra phán quyết hôm đó không định thực hiện, chỉ là tình cờ ba cô bị phát hiện rửa tiền cho xã hội đen nên cảnh sát mới tống ông ta vào tù,
những chuyện sau đó chúng tôi cũng chẳng phí thời gian mà nhúng tay vào. Không nghĩ đến cô sợ hãi đi “đầu quân” cho Rose, lại cùng Diệp Khanh
bày mưu tính kế hại Vân Linh.
Ấy chết! Lời vừa nói ra làm Ken muốn cắn lưỡi, hình như lại nói những gì không nên nói rồi. Con ngươi phía sau cặp kính liên tục đảo về phía Hàn Phong, cứ tưởng yên ổn thoát nạn không ngờ ai đó lại đen mặt, âm trầm
lên tiếng.
-Vừa nói gì ?
Mồ hôi Ken đổ ròng, khóe mắt giật giật. Giọng nói hiện tại có phần thấp hơn so với ban nãy.
-A, thật xin lỗi Tổng giám đốc. Tôi nói nhiều quá lại dọa Vân Linh của cậu sợ rồi!
Ken và Jonh đứng gần cánh cửa, Hàn Phong vẫn ôm chặt Vân Linh trên
giường, một tay lạnh lùng giơ súng hướng về phía Ngọc Chi. Mọi cử động
không có gì thay đổi ngoài việc lời nói gây chấn động vẫn tiếp tục vang
lên.
-Không được gọi Vân Linh, gọi là cô Hạ nhưng mà….. “Vân Linh của cậu”, nghe rất được!
Cái gì gọi là “nghe rất được” nhỉ ? Ken sớm hóa đá, cứ tưởng Hàn Phong
đang giận dữ về việc cho Vân Linh biết quá nhiều, cả vụ Diệp Khanh vì lo rằng cô ấy không thể chấp nhận nhưng dường như anh đã lo lắng xa xôi,
Gió Lạnh đang yêu cầu anh dùng kính ngữ với cô gái của cậu ta.
Nhìn mặt Ken viết rõ dòng chữ “Hàn Phong bá đạo”, Jonh nhịn cười đến
xanh mặt nhưng anh không dại dột phá hoại bầu không khí ngập mùi chết
chóc này.
Vân Linh trước đó lờ mờ đoán ra đôi phần, dường như chuyện này tất cả
mọi người đều biết, trừ cô. Cả cô gái tên Lâm Ngọc Chi và chàng trai vừa rồi, cô không biết ai trong họ nhưng cả hai đều gọi tên cô.
Vì quá kích động, Vân Linh quên mất một việc, tư thế của cô và Hàn Phong đang rất thân mật, dù thời gian qua cô đã quen với những hành động này
của anh nhưng lúc đó chỉ có hai người, còn bây giờ người khác có lẽ đang nhìn chằm chằm vào họ.Nghĩ đến đây, Vân Linh ngượng ngùng đỏ mặt.
Thật không may đôi mắt đen láy kia chưa lúc nào rời khỏi thân người bé
nhỏ trong vòng tay, cánh môi gợi cảm cong lên, Hàn Phong nở nụ cười hết
sức ma mị.
-Cuối cùng cũng chờ được biểu hiện này của em, thật thỏa mãn.
Thanh âm cuối cùng trầm khàn êm ái nhưng hai từ “thỏa mãn” vang trên
đỉnh đầu Vân Linh lại vô cùng chói tai, lập tức độ đỏ trên mặt cô vượt
mức báo động, ánh mắt dần xuất hiện những tia bối rối.
Jonh và Ken nhìn nhau bằng cặp mắt mờ ám, Ngọc Chi gượng gạo cười khổ.
Cho dù cô khóc lóc cầu xin, đáng thương đến cỡ nào, Hàn Phong ngoài thái độ chán ghét vẫn là muốn cô chết, vậy mà Vân Linh chỉ mới đỏ mặt anh
lại hạnh phúc đến thế kia.
Giờ phút này, cô ước từ họng súng lạnh lẽo kia bay ra một phát đạn, ghim chặt vào con tim đang không ngừng giãy giụa vì đau đớn của mình.
Cố nhích người ra khỏi Hàn Phong nhưng một lần nữa anh lại siết chặt hơn khiến Vân Linh ngã nhào vào vòm ngực thoang thoảng vị cỏ May mà cô luôn yêu thích. Mặt méo xệ, cô đành ngồi yên làm kẻ thức thời, miệng lẩm bẩm “chịu thua anh vậy”.
Những sợ hãi, khổ đau nhanh chóng tan biến. Vân Linh nhận ra, cô càng cự tuyệt, lẩn tránh mọi chuyện sẽ càng thương tổn anh và bản thân mình.
Mọi chuyện qua đi, xem như một thứ gia vị làm tình yêu của họ thêm phong phú, nồng đậm hơn.
Sau mỗi giọt nước mắt là đắng cay, chua chát và đằng sau đắng cay, chua chát là hạnh phúc, ngọt ngào.
Tâm tình tốt hẳn lên, Vân Linh vui vẻ nói.
-Mọi người thể ra ngoài không, tôi…. thấy hơi buồn ngủ.
Lại quay sang Hàn Phong, vươn tay ôm lấy cánh tay kia của anh không chút ngượng ngùng.
-Tất cả kết thúc rồi, chuyện gì nên cho qua thì cũng đừng cố chấp nữa.
Cô cố ý muốn anh tha cho Ngọc Chi. Dù trước đây cô ta từng rắp tâm hại
mình nhưng xem ra cuối cùng cũng chịu quay đầu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, điều này cô đã được học qua. Vả lại, Hàn Phong
trước kia chưa từng có ý giết cô ta, giờ đây không thể vì cô mà anh phải làm việc tàn nhẫn như thế được.
Hàn Phong hiểu ý cô, nhẹ nhàng buông súng, một tay ôm cô, tay cầm súng
khi nãy giờ nắm chặt tay Vân Linh, giọng nói trầm trầm không thanh sắc
nhưng nghe kĩ lại có chút thất vọng.
-Em cảm kích vì cô ta nói ra sự thật kia sao ? Vân Linh, em quan trọng việc này hơn cả tình yêu của anh ?
Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cùng nụ cười chua chát của anh qua giọng nói, điều này khiến Vân Linh không khỏ