
ững
lời nói kia đều là sự thật, xuất phát từ niềm kiêu ngạo của Gió Lạnh và
trái tim đập mãnh liệt vì tình yêu.
Hạ Vĩnh chau mày, ngón tay vẫn đặt trên chiếc tách nóng hổi, định kiến
ban đầu bị sự sắc bén và tự tin kia làm cho lung lay. Một vài giây qua
đi, hàng mày giãn ra, ông lại cười ôn hòa.
-Cậu xác định có thể bảo vệ được nó ?
Thấy thái độ của ông có phần thay đổi, Hàn Phong dồn sức tấn công phòng tuyến cuối cùng.
-Cháu có thể nhắc lại một lần nữa. Vân Linh, cô ấy là tất cả của cháu.
Rất ngắn gọn, ngữ điệu một mực thể hiện sự kiên quyết. Trận đấu này, xem ra kết quả đã quá rõ ráng.
Không khí lan tỏa vị trà thanh đạm, một chút trầm mặc thoáng qua.
Hạ Vĩnh nhìn vào đôi mắt đen kiên định của Hàn Phong, lòng dần trở nên
nhẹ nhõm. Con gái ông cuối cùng cũng có thể yên tâm mà giao cho cậu ta
rồi.
Nhưng đúng thời khắc quan trọng “công bố” kết quả, điện thoại Hàn Phong reo lên.
Sau khi nhận được điện thoại, Hàn Phong có vẻ vội vã , áy náy chào Hạ
Vĩnh rồi lập tức rời đi. Dường như công việc này của anh còn quan trọng hơn sự đồng ý của ông, mặc dù trước đó anh đã suy đi tính lại cách
thuyết phục vị cha vợ tương lai này.
Thấy chàng trai kia đi khỏi, ông chủ vui vẻ bưng khay trà bằng ngọc thạch trong suốt vào phòng.
Thấy ông bạn già ngồi bất động, bộ dạng đăm chiu, ông tò mò lên tiếng.
-Này, chàng trai vừa rồi là ai vậy ?
Đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban nãy, Hạ Vĩnn lơ đãng không để ý ông bạn đã ngồi đối diện từ lúc nào.
Trên bàn có thêm một khay trà, là bộ bình tách bằng ngọc thạch quý hiếm mà nhiều năm trước ông đã tặng lúc quán trà này khai trương.
Rời mắt khỏi bàn trà, Hạ Vĩnh nói mang theo ý cười.
-Con rể tôi!
Vừa nghe bạn già nói chàng trai vừa nãy là con rễ mình, ông chủ hết sức
ngạc nhiên. Mà dáng vẻ khó bắt gặp này trở thành điều thú vị trong mắt
Hạ Vĩnh.
-Lão Ba, ông sao vậy ?
Ông chủ người nhật tên là ShiKaBa nên Hạ Vĩnh hay gọi ông là lão Ba,
sống nhiều năm ở Việt Nam, ông cũng đã thành thạo tiếng Việt, nói chuyện rất thoải mái.
-Tôi nói lão Hạ ông thật sự rất biết nhìn người.
ShiKaBa miệng nói chậm rãi nhưng tay thì rất nhanh, chẳng mấy chốc đã pha xong bình trà, rót đầy tách của cả hai.
Hạ Vĩnh đón lấy tách trà, nhàn nhã thưởng thức, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.
-Ông biết cậu ta sao ?
Ông bạn bật cười, kể lại ấn tượng của mình về chàng trai đặc biệt ấy.
-Lần đầu tiên cậu ta đến đây đã yêu cầu tôi bán phòng trà này cho cậu
ta. Mặc dù đây là thiết kế tôi tâm đắc nhất nhưng con người trẻ tuổi đó
rất kiên quyết, vừa làm người ta sợ lại khéo léo dụ dỗ.
Hạ Vĩnh nghe tình huống có phần giống ông, không phải Đình Hàn Phong
cũng vừa mới “thương lượng” với ông sao, cậu ta thích Vân Linh và mong
muốn ông giao con bé cho mình tương tự như thích phòng trà này và yêu
cầu lão Ba bán nó. Nói như vậy, không phải ông đang bán con gái chứ?
Không để ý vẻ mặt trầm ngâm của Hạ Vĩnh, ShiKaBa cao giọng.
-Tôi vẫn nhớ nét mặt lạnh lùng đáng sợ đó, cậu ta bảo một là đổi căn
phòng này với một khu đất ở trung tâm thành phố, hai là giữ lại nó và cả quán trà này chuẩn bị đóng cửa. Ông nói xem tôi lựa chọn cái nào?
Nghe đến đây, Hạ Vĩnh cười như không cười. Theo lời nói của lão Ba thì
đó mới là bản chất của Đình Hàn Phong, lạnh lùng và ngang tàn. Không
giống bộ dạng chân thành khi nãy, trong sự tự tin đan xen những chờ mong và lo lắng.
Lại thong thả uống trà, vừa nghe lão Ba nói chuyện vừa quan sát thiết kế độc đáo của căn phòng mà ông bạn tỏ ra rất ưng ý này.
Nhìn một lượt cả căn phòng, đường nét kiến trúc hài hòa tạo cảm giác
thoải mái, nhuần nhuyễn kết hợp giữa văn hóa Nhật với phong cách châu
Âu, đúng là một tác phẩm tuyệt vời.
Hạ Vĩnh trong lòng thầm khen, ngoài miệng qua loa bình luận.
-Người thiết kế căn phòng này rất tài năng!
ShiKaBa nghe vậy hai mắt sáng lên, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
-Lão Hạ, ông có biết tôi vất vả thế nào mới mời được kiến trúc sư này
không ? Gần hai tháng lui tới công ty anh ta mới nhận được lời đồng ý.
Hazz…bởi bậy lúc bán nó đi, tôi đau lòng chết được.
Nhìn Hạ Vĩnh chăm chú lắng nghe, ShiKaBa càng thêm kích động.
-Lần này tôi muốn xây quán trà đạo thật hoành tráng trên khu đất mới
kia, nếu như mời được kiến trúc sư Hạ, tôi sẽ cho lão Hạ ông uống trà
miễn phí một tháng.
-Kiến trúc sư Hạ ? Ông nói….
-Thì là Hạ Anh Du, anh ta nổi tiếng như thế đừng nói ông không biết đấy?
Ngụm trà vừa nuốt xuống bị lão Ba làm cho bật trở ra, Hạ Vĩnh đưa tay vuốt ngực.
-Khụ…khụ, Hạ…Anh Du là con trai tôi.
Lần này thì đến lượt người đối diện sặc trà, đôi mắt ShiKaBa trợn to hết cỡ, vầng trán nhăn nheo thấy rõ, ông bạn già phừng phừng lửa giận.
-Lão Hạ, tôi nói ông đáng mặt làm bạn sao hả ? Hết con rể tới con trai tranh nhau làm khó tôi, cả nhà ông có thù với tôi à?
Hạ Vĩnh cười cười, cố làm ông bạn bớt giận nhưng càng nói cứ như đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nên, phòng trà yên tĩnh mọi ngày hôm nay bỗng nhiên náo nhiệt, tiếng hai người già cãi cọ vang lên nghe thật vui tai, sinh động vô cùng.
Bao nhiêu năm qua đi, bấy nhiêu
sóng gió n