
ường, sức khỏe hoàn toàn ổn định. Đình Tổng, cậu có thể yên tâm.
Không quan tâm đến thái độ nhẹ nhõm của những người xung quanh, đôi mắt
đen láy từ lúc mở ra đến hiện tại chưa từng rời khỏi khuôn mặt thiên
thần bên cạnh.
Như trải qua một kiếp người, Hàn Phong giờ đây cảm nhận rõ ràng sự mất
mát to lớn trong cơ thể, hòa với dòng chảy mãnh liệt của tình yêu, vô
cùng ấm áp.
Người con gái anh yêu thương rốt cuộc cũng trở về bên anh, yên bình nắm
chặt tay anh. Chính khoảnh khắc này anh nhận ra, Hạ Vân Linh, cô gái bé
nhỏ này là tất cả của anh.
Bắt gặp ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy của Hàn Phong, mọi người nhất thời thích ứng không nỗi , hóa đá tại chỗ.
Khó có thể tưởng tượng Gió Lạnh nổi tiếng tàn nhẫn , lạnh lùng cũng có lúc ấm áp, dịu dàng như thế. Mà tất cả điều đó, chỉ duy nhất cô gái
hạnh phúc kia mới có được như thể chính cô mới là sinh mệnh, là nguồn
sống của anh.
Bàn tay to lớn ấy chưa từng rời bàn tay bé nhỏ của cô vì Hàn Phong lo
sợ, anh sợ rằng nếu buông tay cô rồi lại biến mất, một lần nữa rời xa
anh. Ngay cả trong mơ, nỗi sợ hãi ấy vẫn luôn đeo bám, cứa thật sâu vào
tim anh, liếm láp tâm hồn đầy chua chát.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh mắt ấm áp ban đầu dần tối lại, Hàn
Phong trở về bộ dáng chết chóc quen thuộc, tia nhìn sắc lẻm chiếu thẳng
kẻ đối diện.
-Cho các người hai tiếng, nếu cô ấy không tỉnh lại bệnh viện Y lập tức đóng cửa.
Tâm trạng vốn đang phấn khởi của mọi người nhanh chóng bị nhấn xuống đáy vực, mặt mũi các sĩ trở nên trắng bệch khó coi.
********
Một giờ đồng hồ nặng nề trôi qua, đè lên từng nhịp đập sợ hãi khối áp
lực vô hình. Cả bệnh viện Y đang trong tình trạng chấn động.
Bên ngoài phòng bệnh, hơn mười bác sĩ không ngừng nghiên cứu tư liệu
bệnh án, liên tục tranh luận, biểu tình căng thẳng hiện rõ trên từng
khuôn mặt.
Viện trưởng hết sức chú tâm lắng nghe các đề nghị của bác sĩ, tay run run nâng gọng kính.
Bác sĩ trưởng khoa có vẻ bình tĩnh hơn hết, chậm rãi phân tích.
-Bệnh nhân đang trong tình trạng “ngủ vùi vô định”, đây không phải là
chịu chứng của bất kì một loại bệnh nào, đây là tâm bệnh, chúng ta cần
bác sĩ tâm lí. Nếu liều lĩnh dùng sai thuốc, tình trạng sẽ tệ hơn.
Vài người trong họ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của bác sĩ trưởng khoa. Một bác sĩ trẻ tuổi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, vò mái tóc rối bù,
nặng nề nói.
-Chúng ta còn bao nhiêu thời gian ? Không thể, tất cả chúng ta đều không thuộc khoa tâm lý mà bệnh viện về mặt này…..
Thấy đám người áo trắng đứng ngồi không yên, anh chàng mắt xanh thích thú góp vui.
-Các người còn bốn mươi phút mười lăm giây, đừng trách tôi không báo
trước, Gió Lạnh đã nói đóng cửa bệnh viện đồng nghĩa với việc tất cả các người phải từ bỏ chiếc áo Blouse này!
Ken đứng một bên vừa giải quyết công việc mang đến từ công ty, vừa lắc đầu cảm thán với anh bạn.
-Jonh, anh sợ mọi chuyện chưa đủ loạn sao? Dọa đến mức bọn họ mặt mũi tái xanh thế kia.
Nhưng câu nói tiếp theo của anh chàng mắt kiến này lại khiến tất cả phải há hốc mồm.
-Các người yên tâm đi! Kate đã mời được một chuyên gia tâm lí rất giỏi
từ Pháp về, khoảng ba mươi phút nữa sẽ đáp máy bay xuống đây!
John ôm bụng cười đến quặng quại, mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh.
-Ha..ha… còn bảo tôi sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, anh rõ ràng cũng đang trêu chọc bọn họ! Ken à, anh càng ngày càng thú vị nha!
Chẳng mấy để tâm lời Jonh, Ken ngẩng đầu lướt qua những gương mặt đang đơ ra, nghiêm túc lên tiếng.
-Dự định là mười phút cuối mới nói cho mọi người, quả thật nét mặt vừa
rồi của các vị làm tôi rất thoải mái, y hệt tôi trước đây, đều bị
Tổng giám đốc dọa đến ngất!
Không khí thoáng chốc trầm xuống, cái lạnh kì quặc choáng lấy những
chiếc áo trắng tinh. Toàn bộ bệnh viện Y bao gồm cả bác sĩ và viện
trưởng đang không ngừng gào thét, họ rốt cuộc gặp phải loại người gì thế này! Quá đáng sợ!
Ba mươi phút sau, tại phòng bệnh.
Nữ bác sĩ người Pháp với mái tóc vàng đặc trưng đang cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ.
Thực ra bệnh nhân này gặp phải tình trạng khá đặc biệt nhưng với thực
lực cùng sự chuyên nghiệp của cô, thử thách trước mắt không hề khó khăn.
Điều khó khăn nhất đối với cô hiện tại là sức hút mãnh liệt từ chàng
trai trước mặt. Từng đường nét của khuôn mặt góc cạnh, hoàn mĩ mê
người, đặc biệt là thần thái lạnh băng mang một sức mạnh khó cưỡng.
Con người này, quá hấp dẫn!
Sau một hồi lâu trấn tĩnh tinh thần, Alice cất giọng Pháp quyến rũ.
-Cô ấy từng chịu một đả kích rất lớn nhưng bản thân lại phản kháng sự
thật, không muốn chấp nhận nó. Chỉ có nguyên nhân gây ra tổn thương mới
có thể đánh thức cô ấy, chữa lành vết thương tâm lí này.
Lại nhìn bàn tay đang nắm chặt kia, vẻ mặt xinh đẹp của nữ bác sĩ có chút ngưỡng mộ cùng ganh tị.
-Tôi nghĩ, không phải nói chắc anh hiểu rõ hơn ai hết nguyên nhân là gì. Đối với những thứ không thể buông bỏ, con người luôn mang chúng vào
giấc mơ. Giữ chặt.
Tiếng giày cao gót nhỏ dần sau cánh cửa, Hàn Phong đưa tay chạm nhẹ vào
má Vân Linh, đáy mắt khẽ khàng xuất hiện những biến chuy