
lên, Triều Dương nói: “Tôi có nên giảm béo không? Nhưng tôi
chỉ thích nằm trên giường, không thích vận động.”
An Ninh suy nghĩ một giây: “Vậy thì... vận động trên giường đi!”
Mọi người: “Meo Meo, bà thiệt hạ lưu!”
An Ninh không nói nhưng trong đầu nghĩ: “Là mấy bà đầu óc đen tối thì có.”
Tường Vy “xì” một tiếng: “Người ta rất chi là ngây thơ! Phải rồi, chỉ có tôi
coi AV sau khi ăn xong cơm chiều thôi.” [AV (Adult Video): phim người lớn.'>
An Ninh sa sầm mặt: “Xem thứ đó bảo sao máy tính không bị virus chứ?”
Tường Vy cười nói: “Đúng rồi. Vậy tôi sẽ đưa cho ký túc trưởng của chúng ta
xem, để cô ta bị virus luôn.”
An Ninh chuyển chủ đề: “Đã có kết quả tổng tuyển cử nước Anh, tôi thắng rồi.”
Tường Vy: “Vốn biết tôi chọn loại đó là không có tiền đồ! Aiz, mấy thứ như AV
đó thường là có thể gặp nhưng không thể cầu được ước thấy đâu nha.”
An Ninh: “Thật ra Nick Clegg không đủ tài lực, nhưng lại có chút thực lực.”[Nick Clegg: chính trị gia người Anh, tham gia
tranh cử thủ tướng Anh năm 2010'>
Tường Vy “Ừ” một tiếng: “Nếu tôi có tài lực, tôi tự mình đi tìm người quay AV,
bà nói xem tốt biết bao nhiêu?”
An Ninh lắc đầu: “Cameron cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ tại bây giờ đang
khủng hoảng tài chính, có tiền làm việc luôn dễ dàng hơn.” [David Cameron: chính trị gia người
Anh, đắc cử thủ tướng Anh năm 2010'>
Mọi người: “...”
Tường Vy, An Ninh đồng thanh: “Thôi, để sau đi.”
Sau đó, An Ninh nghe được bàn bên cạnh có người bật cười, nghiêng đầu nhìn qua,
là một cô gái tóc dài, đang nhìn cô đầy thích thú, An Ninh có chút ngượng
ngùng, ngay sau đó An Ninh nhìn người ngồi đối diện cô ta, sao lại thấy quen
như vậy nhỉ? À... xương sườn số ba. Anh ta đang mím môi, An Ninh chỉ nhìn thấy
một bên mặt nhưng trông rất tuấn tú.
Sau đó An Ninh ngẫm lại, may mắn cô là An Ninh, không phải là Tường Vy... nếu
không, mất mặt chết mất.
Buổi chiều thứ Sáu, nhóm An Ninh từ phòng thí nghiệm trở về, trên đường nhìn
thấy một chiếc xe hiến máu đậu trước cửa nhà thể chất, đám đông đang chen lấn
xếp hàng.
Tường Vy dịu dàng: “Nhớ lại cách đây một năm, tôi cũng đi hiến máu, kết quả là
bị cho ra de. Aiz, hôm đó có quá nhiều người nhóm máu B, nên họ nói nhóm B
không cần nữa... nhóm B thì sao chứ?! Có các người mới là nhóm B ấy! Cả nhà các
người đều nhóm B!!”
An Ninh nói: “Thật ra cha mẹ nhóm máu B, thì bảy mươi lăm phần trăm con cái
sinh ra là nhóm B, cho nên, tỷ lệ cả nhà đều nhóm B là khá cao.”
Tường Vy lập tức nổi giận, Mao Mao và Thẩm Triều Dương phải cố nhịn cười.
Cuối cùng chỉ có Mao Mao và An Ninh đi hiến máu, còn Triều Dương đi dỗ dành
Tường Vy.
Kết quả hôm đó, Mao Mao nhóm B nên được chọn, An Ninh nhóm O bị loại, nguyên
nhân là không đủ bốn mươi lăm kilogram.
Nguyên văn lời đối phương nói là: “Cô à, thể trọng của cô không đủ tiêu chuẩn,
không đủ tiêu chuẩn mà đi hiến máu dễ xảy ra chuyện lắm, cô nghĩ xem, cô hiến
máu xong, chúng tôi không khéo còn phải truyền lại máu cho cô đấy...”
An Ninh: “...”
Lúc An Ninh ký vào danh sách hiến máu ba chữ Mao Hiểu Húc, cô chợt nhìn thấy
cái tên cách đấy một dòng có vẻ quen quen, Từ Mạc Đình, nét chữ rất đẹp, An
Ninh nghĩ, trước kia anh ta nhất định đã luyện qua thư pháp.
Nhàm chán quá nên An Ninh vơ lấy tờ giấy nháp bên cạnh, viết lại cái tên theo
lối hành thư xen lẫn thảo thư này. Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mao
Mao, thật ra lúc đầu An Ninh muốn đi hiến máu, nên mới kéo Mao Mao đi chung...
An Ninh ngoái đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Lúc này có người đang lên xe, An Ninh “ý” một tiếng, là xương sườn số ba... Anh
ta gật đầu với hai người y tá lấy máu, nhìn thấy cô đang ngồi đó, dường như anh
ta hơi sững lại một chút, lập tức bước tới nhìn lướt qua mặt bàn, sau đó tìm
được chiếc di động màu xám bị đống giấy che phủ một nửa. Lúc đi ra, anh ta
dường như thấy điều gì đó, nghi ngờ liếc nhìn cái tên mà cô đã viết.
Lúc ấy An Ninh nghĩ: Có khi nào cái tên mà cô viết là tên anh ta?
Buổi tối An Ninh thường cùng chị họ chat chit.
An Ninh: “Hôm nay, lúc đi hiến máu em gặp một anh chàng đẹp trai, mà thực ra em
gặp anh ta lần này là lần thứ ba rồi.”
Chị họ: “Ờ. Nói ra mới nhớ, hôm nay chị đã quyết định không ăn cơm trưa, vậy mà
chị lại ăn đấy.”
An Ninh: “Bình thường chị cũng không ăn hả?”
Chị họ: “Cái gì mà bình thường cũng không ăn chứ?! Hôm nay là ngày đầu tiên chị
quyết định không ăn, kết quả là vẫn ăn!”
An Ninh: “...”
Lại một ngày bình yên trôi qua.
Cuối tuần này An Ninh không về nhà, theo lệ thường cô tới thư viện để giết thời
gian, chủ yếu là vì ở đó có máy điều hòa.
Vừa mới bước vào, cô “mặt đen” liền gọi: “Này, bạn học viên kia, lại đây một
chút!”
An Ninh ngó trước ngó sau, không có người, chẳng biết làm thế nào đành phải qua
đó: “Thưa cô, có việc gì không ạ?”
Chỉ thấy đối phương rút ra một quyển sách từ giá sách phía sau vứt lên quầy:
“Sau này đừng để lại đồ cá nhân trong thư viện, làm chúng tôi mất công dọn.”
“Đây không phải là sách của em...” Mặc dù cô xem sách cũng rất tạp nham, nhưng
mà Giới thiệu v