
m chú vào
từng phím đàn đến nỗi có người ở ngoài cũng không hề hay biết.
Người đó vốn nghĩ sẽ đi qua thư phòng lấy tập hô sơ cho dự án sắp tới thật
không ngờ vừa vặn nghe được tiếng đàn của cô, bước chân anh tuấn ngừng
bước, đứng áp vào một bên cánh cửa hai tay khoanh lại đặt trước ngực
khóe miệng mỉm cười chăm chú lắng nghe.
Thanh âm không chuẩn lắm, kĩ thuật không được tốt lại nghe ra vài nốt đánh
sai nhưng lại khiến tâm tình người đó tốt hơn hẳn, khóe miệng từ từ giãn ra một nụ cười. Mấy ngày nay vì lo cho công việc lẫn kế hoạch vừa mới
hình thành để chỉnh cô nên hắn cũng đã lâu không hề gặp mặt, chỉ nghe
qua loa người quản gia trong nhà kể lại hoạt động thường ngày của cô,
còn nhấn mạnh cô thường xuyên ngồi cạnh cửa sổ mơ mơ màng màng suy tư.
Nói đi lại không chịu đi, nghe được vậy hắn chỉ cười không nói gì.
Cô đột nhiên lại đổi bài, tiếng đàn bi thương ai oán vang lên chạm vào góc lòng hắn khiến con người này bổng dưng rung lên thân hình cao lớn đứng
như chôn chân tại hắn và còn giọng hát này, lúc cao lúc thấp tựa như một dòng nước mát nhẹ nhàng xuôi chảy thấm qua từng mạch máu đi thẳng đến
tim hắn, êm ái đến nát lòng.
Hàn Phong lúc này mới bừng tĩnh đi đến bên cô, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc
ghế bên cạnh, bàn tay đặt lên các phím đàn cùng cô hòa tấu.
Tôi vì quá tập trung nên cũng không nhận ra được điều gì khác thường nhưng
vào chính lúc này cuối cùng cũng nhận ra được đó là Hàn Phong, gương mặt chăm chú nhìn vào phím đàn thi thoảng mỉm cười với tôi, từng ngón tay
lẹ làng thanh thoát ấn những phím đàn. Tôi ngước mặt nhìn hắn, quên phải đánh và hát như thế nào phút chốc im lặng. Hàn Phong thấy vậy liền nhắc nhở:
- Hát tiếp đi.
Tôi nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục bài hát. THanh âm từ từ cất lên vang vọng...
*Lúc này đây em không thể nhìn thấy được tâm hồn lạc lõng của anh
Cũng chẳng thể nào đoán ra được những sắc màu trong anh
Một cơn gió thoảng qua ,một giấc mộng dài , tình yêu giống như là số mệnh con người không thể đoán trước được
Rốt cuộc thì con tim anh đã bị điều gì mê hoặc?
*Bóng hình anh như đang bị đêm tối nhấn chìm
Kết quả cuối cùng của hoa đào khi đã nở rộ sẽ ra sao?
Nhìn anh ôm lấy em vô cảm còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng kia
Vì thế em sẽ để anh được hạnh phúc bên người khác
**Tình yêu em dành cho anh giống như nhịp đập không ngừng của con tim
Muốn phác hoạ anh nhưng lại không hình dung được dáng vẻ anh
Em chỉ mong chờ sự quyến luyến trên gương mặt anh.
Anh là bản tình ca bất tận trong em.( con tim em nguyện trao cả cho anh)
Bài hát được kết thúc bởi một nốt cao, tiếng đàn lẫn tiếng hát giờ đây chỉ
còn lại dư âm, từ từ bị bóng đêm nuốt chững. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra điều thắc mắc cần phải hỏi.
- Không phải lúc nãy anh đã đi rồi hay sao?
Hàn Phong không vội đứng dậy, khóe môi giãn ra không trả lời theo mục đích nói của tôi mà hướng sang ý khác.
- Sao em lại đàn bài hát này vậy? Nghe thì rất thương tâm.
Tôi nhìn sang Hàn Phong, hắn nghe ra được hay sao?
- Tôi chỉ là rất thích bài hát này, vừa may có giai điệu lẫn nốt nhạc trong cuốn sách nên đàn thôi.
Hàn Phong nhìn tôi một chút rồi rời tầm mắt, hắn không nói gì rồi đứng lên ra ngoài. Thấy vậy tôi gọi với theo.
- Anh định đi đâu?
Hàn Phong nghe được thì dừng lại bước chân, cũng không xoay người, thấp giọng nói:
- Tôi có hẹn với đối tác, tôi đi đây.
- Ừm. - Tôi đã biết được vậy cũng không hề nói thêm gì, ngồi xuống định chơi thêm một bài hát nữa.
Hàn Phong thấy cô cũng im lặng nên tự mình rời khỏi đi đến thư phòng lấy một tập tài liệu đi thẳng đến nơi gặp mặt.
- Xin lỗi để mọi người chờ rồi.
Hàn Phong cười lạnh, chỉnh lại tây trang ngồi xuống chiếc ghế đối diện với họ.
- Không lâu, không lâu. - Họ vội vàng xua tay, mỉm cười trang nhã nhưng
trong lòng lại thầm than trách đã ngồi đợi tận bốn tiếng đồng hồ, thật
nếu có lâu hơn cũng không thể nào nói ra sợ không may đắc tội vời Hàn
Gia thì công ty của họ e rằng cũng phải thiệt thòi không ít.
Nghe bọn họ nói vậy Hàn Phong cũng chỉ cười cười ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề.
- Bên công ty MS các ông có phải muốn hợp tác với dự án xây dựng tòa nhà Viễn Chính bên khu A hay không ?
- Phải phải. - Nghe Hàn Phong trực tiếp vào vấn đề, họ cũng liền gật đầu
nhanh chóng, cũng không muốn ngồi thêm với hắn, người này tốt nhất nên
ít tiếp xúc.
- Vậy được, ông dự định sẽ hợp tác như thế nào với công ty tôi.? - Hàn
Phong nhếch môi. Mấy công ty con này căn bản anh cũng không cho vào mắt
nhưng dù sao cũng nể tình họ đã hợp tác với anh lâu như vậy nếu từ chối e rằng cũng không phải phép.
- Tôi dự định sẽ thiết kế tòa nhà Viễn Chinh theo hướng đông, nơi đó mát
mẻ lại phù hợp, xây dựng một khu công viên cao cấp kế bên chắc chắn sẽ
đạt được mức lợi nhuận cao. Không khí tốt như vậy thật là như hổ mà thêm cánh.
Hàn Phong cười đáp.
- Ông sẽ thiết kế tòa nhà đó theo lối kiến trúc như thế nào?
- Tôi sẽ xây theo hình tháp cao lấy những góc cạnh của kim cương để làm
nguồn cảm hứng, bên ngoài có màu sáng chói của những viên kim c