
, hỏi Anh Luân Họ đều biết.
- Cứ cho là lời anh nói là thật đi, nhưng mà... sau này anh đừng nhắc đến nữa. - Tôi không muốn tranh cải với hắn về vấn đề này nữa, tôi không muốn đào xới về nó nữa. Tôi rất mệt..
- Tôi hỏi em có tin tôi không? - Hàn Phong kích động, trán nhăn lại bóng lưỡng mồ hôi, hắn sợ cô sẽ nói không tin hắn sợ cô không tin hắn.
- Được, tôi tin anh. Tôi cũng đa phần hiểu được nguyên nhân đó.
Phải, tôi biết hắn không nói dối. Tôi biết hắn là bất đắc dĩ nhưng dù sao đó cũng là ba tôi, tôi không buông xuống được. Tôi không thể kết luận được là ai đúng ai sai, tôi chỉ là quá kích động, tôi bây giờ mệt rồi. Tôi không muốn mất đi hắn vì tôi hiểu tôi yêu hắn đến nhường nào.
- Có thật hay không? - Hàn Phong cảm thấy rất vui, nếu như cô không tin hắn có phải sẽ lại rời bỏ hắn đi hay không? Nhưng rất may, câu trả lời của cô là điều hắn muốn. Hàn Phong cũng không muốn nói về vấn đề này, hắn chuyển sang vấn đề khác.
- Em có biết vì sao tôi lại dẫn em đến vườn hoa hướng dương này không?
- Không.
- Là vì ý nghĩa của nó. Tôi không muốn nói ra nhưng chắc em cũng ngầm hiểu được lời tôi muốn nói.
Tôi không trả lời, tôi hiểu được. Tôi hiểu hắn đã đặt rất nhiều niềm tin cho tôi, tôi biết hắn đã rất hy vọng về tình yêu này vì ý nghĩa của hoa hướng dương là....
Niềm tin và hy vọng. Anh chỉ biết duy nhất có em
- \"Bởi vì quá yêu, quá để tâm nên tự tìm lấy thương tổn cho chính mình. Tôi không muốn yêu anh quá sâu đậm để rồi khi anh ra đi tôi không thể vực dậy được\". Tôi ngước nhìn ra phía cánh đồng hoa hướng dương vàng rực có vài tia sáng cam vàng của ánh mặt trời trong buổi chiều tà, ánh mắt có vài phần lo âu khó hình dung.
Hàn Phong quay mặt tôi sang phía hắn ta, dùng ánh mắt thăng trầm khó hiểu nhìn tôi, giọng nói chắc nịch:
-\" Tôi sẽ không rời đi và em cũng không bao giờ thoát khỏi tôi\".
Không biết tại sao ngay lúc này đây khóe mắt tôi lại long lanh ánh nước. Hàn Phong chậm rãi lau khóe mắt tôi rồi từ tốn mà hôn lên chúng, lồng đôi bàn tay to lớn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, dang tay ôm lấy tấm lưng ấm áp, hạnh phúc mà mỉm cười.
Bây giờ tôi có thể hét thật to cho cả thể giớ biết rằng:
Hàn Phong, em yêu anh - Uyển Nhi. - Tiếng nói khàn khàn của một người đàn ông cất lên. Tôi
không biết ông ấy là ai, sao lại biết tôi chứ? Tôi đi lên một chút để
tìm ánh sáng hơn, nhìn cho rõ là ai, bóng tối quá dày bao phủ cả tôi. Cất lên tiếng hỏi:
- Ai đấy?
Giọng nói trầm thấp kèm theo vài tiếng ho khan vang lên:
- Là ba đây.
- Là ba thật sao?- Tôi không thấy người, chỉ nghe được giọng nói nghiêng
người xung quanh tìm kiếm cũng không thấy chỉ thấy được một con đường
đen dài sâu hun hút. Hỏi với giọng cả tin.
- Phải, con hãy trả thù cho ba. - Giọng nói ấy đột nhiên trở nên cao vút
như là đem theo oán hận tột cùng, đanh lại khiến tôi chợt hoảng sợ.
- Không phải ba là tai nạn ngoài ý muốn hay sao? - Tôi nói cao giọng,
bước chân đi chầm chậm, con đường đó vừa tối vừa sâu thật không biết khi nào thì tới nơi. Hai tay tôi đưa ra phía trước mò mẫm trong không khí,
gương mặt thanh tú nhuốm đầy mồ hôi.
- Không hề. Là do Hàn Phong sắp xếp mọi thứ, con phải trả thù cho ba. -
Tiếng nói lúc này thật sự đã làm tôi hoảng sợ, thật sự sợ hãi. Nó cao
vút ẩn chứa nổi tức giận xen lẫn nộ khí lại như ngọn lửa sắp phun trào.
Tôi không biết có phải người đó là ba tôi hay không, ông ấy bình thường rất hiền hậu, nói năng không hề có chứa oán khí nhưng sao giờ đây giọng nói ấy khiến tôi cảm thấy gợn hết gai ốc, đáp lời ông bằng một giọng run
run, quên mất người mà ông mới nói là ai.
- Ba, là ai đã giết ba?
- Là Hàn Phong, Hàn Phong. Con phải trả thù cho ba. Phải trả thù cho ba. Phải trả thù...ù...ù.
Tiếng nói vang lên cao rồi tắt đi, phút chốc chỉ còn lại gió lạnh, lạnh đến
nỗi khiến tôi đau đớn rơi nước mắt. Là do gió quá rát hay là.... cái tên này khiến tôi đau. Tôi biết rất rõ câu trả lời nhưng tai sao vẫn không
thể kìm được nước mắt, tôi và hắn không còn bất cứ liên quan nào nữa thì tại sao lại phải khóc vì hắn? Nhưng biết thế mà lại ngu xuẩn thừa thãi
nước mắt vì một người không xứng đáng.
Tôi đau, đau lắm, khuỵu xuống đất, ngồi bệt trên nền đất lạnh tôi không
thấy mình, ngay cả tay tôi còn không thấy chỉ cảm nhận được vị mặn, đắng đến chua xót rơi vào vị giác của tôi, làm tê liệt hết mọi tế bào sâu
trong cơ thể khiến tôi khó chịu vô cùng. Đầu tôi một lần nữa lại ong
lên, hình ảnh xen lẫn tiếng nói lạ vang lên, tôi nghe được quá trình hắn giết ba tôi, hắn đã giết ba tôi mà không chút do dự.
Tôi có yêu hắn hay không? Có. Nhưng nhiều khi nên để cho lí trí xử lí một
số việc, ví như lúc này. Tốt nhất là không nên do dự mà trả thù cho ba
tôi, còn giúp tôi giải tỏa được niềm ưu uất sâu trong cơ thể, nhất định
phải thế nhất định phải trả thù. Phải trả thù.....
___________________________________________________________________
- A. - Tôi hét lên, cái đầu đau nhức không ngừng hoành hành giày vò cơ
thể tôi nó khiến tôi ôm chặt bằng hai tay, đau đến nỗi hoa