Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bóng Sói Hú

Bóng Sói Hú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327654

Bình chọn: 8.5.00/10/765 lượt.

thân thể hắn đã biến thành một đống lửa nóng bỏng.

Tài liệu Phí Như Phong lộ ra gảy vào lửa, trang giấy bay vào trong lò, nháy mắt biến thành tro tàn.

Ôn Trạch cảm thấy cổ họng có mùi máu tươi, những cái đó, tờ giấy nhỏ nhắn đó, chỉ cần vừa lộ ra, sẽ dấy lên náo động và chiến tranh… giữa các quốc gia, máu chảy đầm đìa, bạo loạn khủng bố.

Phí Như Phong thiêu đốt thật sự nhàm chán, hắn giơ tay lên, đạp hồ sơ tuyệt mật một cái, tư liệu tình báo 20 năm qua, xoạt, tất cả đều biến thành khói bụi.

“Phí Như Phong!” Máu tràn ra khóe miệng, Ôn Trạch mất đi suy nghĩ và lí trí, hắn lao về phía Phí Như Phong.

Ầm ầm, một tiếng nổ, Ôn Trạch bị văng ra mấy trược, máu tươi từ người hắn bắn ra, trong đại sảnh khói đặc cuồn cuộn, quỷ khóc thần sầu, đèn thủy tinh trên đầu nện thẳng xuống, mùi lưu huỳnh nồng đậm, nghẹn đến mức khó mà thở nổi.

Con mẹ nó, Phí Như Phong, anh thế mà dám đặt bom trong này!

Phí Như Phong quan sát con dân của hắn, chân hắn đột nhiên di chuyển, hắn không khỏi cúi xuống, phác, một tiếng động vang lên như nước có ga sủi bọt, trên mặt bức tường phía sau xuất hiện thêm một dấu đạn!

“A Phong, quần áo của cậu có bột lưu huỳnh,” Giọng nói Nhâm Dật Phi truyền đến, nháy mắt với Phí Như Phong rồi rời đi.

Phía lưng âu phục của Phí Như Phong có một vòng phấn lưu huỳnh đúng ở vị trí trái tim, lòe lòe tỏa sáng, cho dù trong bóng tối, mục tiêu này cũng quá rõ ràng đủ để người ta nhắm bắn!

Nhâm Dật Phi đuổi theo bóng người mơ hồ phía trước, xung quanh vắng lặng, chỉ có một vầng trăng cao cao trên bầu trời, hắn không mang ai theo, người này, hắn phải tự mình bắt được. Cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi, bên tai là tiếng gió ù ù, làm trái tim đập điên cuồng, không gian mịt mùng có một hơi thở biến hóa kì lạ, bầu trời nổi lên mây mù, họ giống như hai bụi cây truy đuổi nhau.

“Cô chạy, tôi muốn xem cô có thể chạy đến chân trời hay không!” Nhâm Dật Phi nảy lên suy nghĩ ác độc, giọng nói hắn tràn ngập ngạo mạn như mặt trời ép buộc. “Cô vận dụng thủ đoạn để tôi cảm thấy khác thường, dẫn dụ tôi đến Tuyên thành; cô sợ hãi tôi không đến nổi rừng cây, cô chế tạo tai nạn xe cộ chặn đường A Phong; cô ở đại sảnh, vận dụng châm bạc để hắn lại thoát khỏi cái chết, cô sợ hắn chết, sợ hắn bị thương, cô….” Giọng nói của Nhâm Dật Phi, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, tiếng sau phẫn nộ điên cuồng hơn tiếng trước “Liễu Đình, cô đứng lại đó cho tôi!” Sát khí làm ngườita sợ hãi, chặt đứt chồi non trên ngọn cây.

Bóng trắng chém tay ra, đầu ngón tay kẹp chặt chồi non. “Nhâm Dật Phi, lâu rồi không gặp!” Giọng nói réo rắt vô cùng dễ nghe.

Giọng nói vô cùng quen thuộc, một cảm giác không tên điên cuồng dũng mãnh tràn vào, “Quả nhiên là cô!” Giữa hàm răng nghiến chặt của Nhâm Dật Phi phun ra những lời này, chỉ một câu này, đã đủ! Không khí tĩnh lặng, Nhâm Dật Phi chăm chú nhìn thân người trước mặt, tất cả tĩnh lặng, gió nhẹ nhàng thổi qua, Liễu Đình quay đầu, đôi mắt trong suốt chống lại ánh mắt hắn, ánh trăng nhẹ, từng vòng sáng mát lạnh phủ lên thân mình cô, cô đứng yên trong rừng trúc, hai gò má và vầng trán như bạch ngọc trong suốt, đôi mắt như hồ sâu trong suốt.

Trong đầu vẽ lên một vết hõm sâu, tiếng vang chấn động như sao băng va vào trái đất, trong nháy mắt mê muội.

“Trước kia cô vẫn là yêu tinh, nhưng bây giờ đã là ma!” Lời nói của Nhâm Dật Phi vừa nhanh vừa độc ác, xương cốt toát ra từng đợt khí lạnh, làm cho lá trúc xung quanh lạnh run bay bay --- hoàn toàn thất thường và mất hết bình tĩnh.

Liễu Đình ra tay, lập tức giữ chặt đôi mắt hắn, một mảnh hắc ám, cô gần hắn trong gang tấc mà như cách cả bầu trời, bên tai là lời cô nói lạnh nhạt mà như truyền từ linh hồn ra: “Một ý nghĩ là phật, một suy nghĩ là ma, đất vàng núi xanh, xương trắng má hồng!”

“Cô!” Nhâm Dật Phi không tin nổi, “Cô thế mà lại giảng đạo Phật với tôi?” Hắn lạnh lẽo hừ nhẹ, “Cô còn dám bàn về kinh phật với tôi!” Bình tĩnh tao nhã của hắn hóa thành mảnh nhỏ, hắn như sóng thần, mười ngón tay túm lấy bả vai Liễu Đình, xương cốt lách cách rung động dưới ngón tay hắn, hắn muốn bóp nát cô.

Liễu Đình nhìn hắn, trong mắt lóe ra cảm xúc phức tạp “Nhâm Dật Phi, tôi vẫn coi anh là bạn!”

Cái cằm đang bạnh ra của Nhâm Dật Phi run lên nhè nhẹ, ánh mắt như lửa đốt, Liễu Đình lẳng lặng nhìn ,giống như bức tượng khắc từ băng. Nhâm Dật Phi buông tay ra, mi mắt thu hẹp lại, cười, ánh mắt trở về trạng thái cuồng ngạo, ánh mắt như hồ sâu vạn trượng, sâu không lường nổi, cao không thể thấy điểm cuối, hắn là đế vương, trong bóng tối hắn nắm trong tay tất cả “Có người bạn như cô thì còn cần kẻ thù để luyện tập ý chí làm quái gì!” Hắn lạnh lùng bĩu môi, khinh miệt trào phúng nói không nên lời.

Mặt băng đã rất mỏng, dẫm nát mặt trên chỉ là chút vụn băng mà thôi.

“Nếu tôi không đoán sai” Ánh mắt Nhâm Dật Phi rùng rợn thản nhiên, gây cho người ta áp lực cực lớn, “Tất cả mọi chuyện từ đầu đã là một âm mưu, phút giây A Phong gặp cô, thì cái bẫy hoàn mỹ này đã mở ra rồi!” Đây không phải là câu hỏi, đây là lời khẳng định.

“Đúng!” Liễu Đình không chút né tránh.

“Giang gia và cô