
ải điều anh tha thiết ước mơ sao?”
“Tha thiết ước mơ?” Khuôn mặt Đường Hằng Xa bình tĩnh, trong đầu xẹt quá bóng người cao ngạo, không cần nghĩ, tôi không cần lại nghĩ đến ảo ảnh làm bản thân run rẩy đau đớn đến vô lực.
“Anh, giúp Giang thị vượt qua cửa ải khó khăn lần này, đó là giúp em, cũng là giúp Đường thị!”
“Giang Nặc lỗ mãng, em cũng không chín chắn, toàn bộ sự kiện hôm nay đã là lửa lan trên đồng cỏ, anh không ngăn được em, nhưng anh cũng sẽ không nhúng tay vào, dạy dỗ lớn nhất của vương quốc kinh doanh đó chính là không đem hết trứng bỏ vào một giỏ, Tiểu Như, anh chúc em may mắn.” Đường Hằng Xa đứng lên, đẩy bà ra chuẩn bị rời đi.
“Anh, em không ép buộc anh, nhưng nếu Ôn Trạch đã cùng em đến đây thì ít nhất anh cũng làm trọn chức trách chủ nhà, gặp hắn một chút chứ?”
Đường Hằng Xa trầm ngâm mộtlats, “Gặp mặt một chút cũng chẳng thay đổi được gì.” Ông rời khỏi thư phòng.
Ánh mắt Đường Bảo Như phát ra ánh sáng thần bí, giọng nói của bà nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được “Anh gặp hắn, làm sao có thể từ chối được chứ?”
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Ôn Trạch quay đầu, phảng phất như xoẹt qua một hình cắt, Đường Hằng Xa đứng lại, nhìn hắn xa xa.
Trong nháy mắt Ôn Trạch đã đánh giá rõ ràng, Đường Hằng Xa chưa tới 50 tuổi, hai bên tóc đã hoa râm, mũi cao mà thẳng, mày kiếm chỉnh tề, không giận mà uy.
“Ôn Trạch?” giọng nói Đường Hằng Xa trầm ổn
“Đúng.” Ôn Trạch trả lời rõ ràng.
Đường Hằng Xa đến gần hắn, “Đã từng có ai nói với cậu, cậu rất giống một người chưa?”
Ôn Trạch bình tĩnh xa cách, “Có.”
Ánh mắt Đường Hằng Xa ngưng tụ thành một cây kim, bóng dáng Ôn Trạch đã vào sâu trong mắt hắn.
“Lam Khải Văn, vị hôn phu của Giang Nghi phải không?”
Đường Hằng Xa chậm rãi ngồi xuống, “Xem ra chuyện cậu biết cũng không ít nhỉ.”
Khóe miệng Ôn Trạch hơi cong lên, “Những điều tôi biết hoàn toàn là để chúng ta hợp tác với nhau thật tốt.”
“Đáng tiếc, hắn không có con riêng!” Ánh mắt Đường Hằng Xa ảm đạm, khí thế không giận mà uy yếu đi rất nhiều.
“Người phương Đông không phải có cách nói kiếp trước kiếp này sao, nói không chừng tôi là chuyển kiếp của hắn thì sao?” mắt Ôn Trạch như biển sâu thần bí, “Đường tiên sinh có tin truyền thuyết về ma quỷ này không?”
Đường Hằng Xa vẫn trấn định nở nụ cười, chỉ có người cực kỳ tinh ý mới có thể giận ra giữa lông mày hắn có rung động nhỏ bé “Tôi tin, tôi còn tin vào luật nhân quả!”
Hai mắt ông như điện, nhìn thẳng vào Ôn Trạch “Ôn tiên sinh, nếu cậu đã có bản lĩnh lấy được hợp đồng với tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư, dĩ nhiên là có thể bày mưu tính kế, sao không đem lợi nhuận thu vào túi tiền, còn phân chia cho Đường thị một chén canh làm gì?
“Chia cho Đường thị, lợi nhuận ổn định hơn nữa lại có thêm một phần giúp sức, chuyện một vốn bốn lời thế này, sao không làm chứ?”
“Cần người rút đao trợ giúp, trừ phi là có điều kiện vượt xa đối phương, cậu cũng chẳng có điều kiện này, mà tôi --- Đường thị sao phải nhảy vào vũng nước đục này? Cậu cho tôi một cái lý do đi xem nào.” Hai mắt Đường Hằng Xa chăm chú nhìn phản ứng của Ôn Trạch không chớp mắt.
“Cửa thành đã cháy, giờ như tên đã lên dây, nhắm vào mục tiêu, buông cung bắn tên, có lẽ chỉ một tên là xong, nếu bỏ cung đi, chỉ sợ ngược lại làm tổn thương chính mình,” ánh mắt Ôn Trạch giằng co với ánh mắt Đường Hằng Xa, “Về phần điều kiện vượt trội mà ngài nói, cuộc chiến của tôi và Phí Như Phong chính là không chết không ngừng, Ôn thị và Phí thị đều là tiền lãi của cuộc chiến này, chẳng lẽ cũng không đủ nặng sao?”
“Trận chiến này dĩ nhiên là đánh lớn, cuộc chiến sinh tử, chỉ vì một phụ nữ sao?”
Ôn Trạch không trả lời ngay. Đôi mắt hắn bùng lên hào quang nóng cháy như muốn cắn nuốt sinh mệnh con người, mặc kệ ai bị đôi mắt đó nhìn chăm chú, cũng sẽ có cảm giác rằng mình bị tiêu diệt. “Cả đời này, cô ấy chỉ nói với tôi một lần thật xin lỗi,” giọng nói Ôn Trạch thản nhiên “Rất xin lỗi, tôi yêu Phí Như Phong.”
Nỗi đau xuyên thấu nội tâm như thế…
Không thể thở nổi như thế…
Thần kinh khó chống đỡ như thế…
“Đường thị chấp nhận hiệp ước với tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư, cứ theo điều kiện của cậu mà làm.” Đường Hằng Xa cắt đứt.
Cuối cùng cũng vẽ xong vòng trong, từ tâm đến viền hoàn mỹ phù hợp, một chút cũng không sai!
Ban đêm, cửa khách sạn Tây Đô, đèn đuốc rực rỡ, trước cửa đỗ một chiếc siêu xe xa hoa, trong khách sạn truyền ra tiếng cười ồn ào, âm nhạc vui vẻ, dường như là tiên cảnh của nhân gian. Trong phòng đủ kiểu dáng người, thức ăn tinh xảo phong phú, chính là tiệc rượu chúc mừng Giang thị và Ôn thị hợp tác, tiệc chúc mừng Đường thị thành công ký kết hợp đồng với tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư, song hỷ lâm môn, người trong bữa tiệc toàn là nhân vật nổi tiếng, con đường thông vào khách sạn Tây Đô hôm nay chật chội kỳ lạ. Cảnh này và cảnh trước cửa Giang thị có thể giăng lưới bắt chim mấy ngày trước đúng là khác nhau một trời một vực! Đây chính là xã hội Tuyên thành, bàng quan, nịnh quý tránh họa, tình người ấm lạnh, lòng người khó lường, lợi ích xã hội, làm người động lòng là lợi ích, làm người mê say cũng là lợ