
tới rồi nói “Anh đưa em trở về.”
Cô không nói lời nào, chỉ là ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn một cái,
lãnh ý trong mắt có lẽ đủ để giết chết một người. Kỳ thực nếu có thể
ngay lúc đó cô thật muốn giết hắn.
Nhưng là cô không có, cô chính là lạnh lùng nói một chứ “Cút.”
Cô một số việc cô có thể tận lực không cần nghĩ tới nữa nhưng mà khi
cô nhìn đến tấm ảnh cũ này, vẫn là có một sự việc không tự chủ được mà
nhớ tới những sự việc đã qua. Ngực của cô vẫn là trong nháy mắt vọt lên
một sự chua xót cùng ý hận, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,
trong nháy mắt cơ hồ có loại xúc động, muốn cầm lấy khung ảnh ấy mà ném
đi.
Đây là thời điểm hai người kết hôn, xem như là quần áo cưới duy nhất
của hai người. Không thể nhĩ được nhiều năm như vậy, cô thế nhưng lại có thể nhìn lại ở trên bàn làm việc của hắn. Nếu không phải hiện tại nhìn
đến, cô cơ hồ sắp quên đi từng ảnh chụp mà đã từng chụp cùng hắn rồi.
Hắn nghĩ rằng sẽ cho cô thấy được cái gì đây? Hắn thật nhớ tình bạn
cũ sao? Nhiều năm qua như vậy, luôn luôn không có quên được người vợ
trước là cô sao? Thì ra hắn thật đúng là tình thâm nghĩa trọng nha. Cô ở trong lòng lạnh lùng cười.
Trong văn phòng lớn như vậy lại không có tiếng động, cô ở trước bàn
giật mình. Năm đó khi cô mang theo hận ý rời đi, chỉ mang theo quần áo
tùy thân còn lại tất cả đều lưu lại ở nơi đó. Những năm gần đây cô cho
tới bây giờ đều tận lực không muốn nghĩ tới nữa, nỗ lực muốn quên. Sở dĩ cô cũng chưa có từng nghĩ tới, thế nhưng sẽ có một ngày nào đó có thể
nhìn thấy lại tấm ảnh cũ này.
Cô gái trong ảnh thản nhiên cười rất tươi, dừng ở trên người đàn ông, khóe mắt đuôi lông mày đều là ngượng ngùng, tràn đầy tình yêu… Lâu Lục
Kiều nhìn qua bản thân, cơ hồ sinh ra ảo giác, người này là bản thân cô
sao? Từng đã là một kẻ ngốc như vậy, si ngốc yêu hắn, vì hắn mà nguyện ý làm tất cả mọi chuyện… Ở thời điểm đó bản thân làm sao có thể ngu ngốc
như vậy chứ? Còn nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ chùn bước, là dũng
cảm cỡ nào… cho rằng cô có thể hướng người nhà của mình mà chứng minh cô nhất định sẽ hạnh phúc… Ha ha, sự thật chứng minh gừng càng già thì
càng cay.
Hắn nhìn bộ dạng của cô, biết là cô nhớ lại những việc trước kia,
trong lòng mềm lại đứng lên, đi lại nắm lấy tay của cô, mười ngón tay
đan vào nhau “Tiểu Kiều…” Thanh âm trầm thấp mang theo một sự cầu xin
chỉ có cô mới hiểu, lại rất kỳ quái, lại giống như mơ hồ có một loại bi
thương không có cách nào hình dung được.
Cô cắn môi dưới, trấn tĩnh hô hấp của mình, không có quay đầu, mặc
cho hắn nắm chặt tay mình, giống như đã mệt mỏi đến cực điểm, dừng một
chút mới lạnh lùng thốt ra “Buông tôi ra.”
Hắn không có một chút ý tứ nghĩ sẽ nới lỏng ra, nơi bị hắn nắm cơ hồ
đã sinh đau. Cô đột nhiên cảm thấy ủy khuất dị thường, nước mắt chảy
ròng ròng xuống.
Hắn đã phát giác được sự khác thường, vội vàng buông tay cô ra, đau
lòng mà nói “Tiểu Kiều, sự tình trước kia đều là anh sai,.. đều là anh
không đúng. Thực xin lỗi… anh…” Hắn càng giải thích thì cô lại càng cảm
thấy đau khổ khó chịu. Có một cái gì đó vốn đã dồn lên ngực, lúc này đã
là rất khó nhịn.
Tay hắn xoay khuôn mặt của cô lại, muốn nhìn cô nhưng cô chính là
không chịu, lần nữa quay đầu đi chỗ khác. Tay của hắn chạm đến một bên
khuôn mặt đã thấm ướt… Trong lòng hắn dâng lên một trận hoảng loạn nhưng thanh âm của hắn vẫn rất thấp “Tiểu Kiều, đều là anh sai… Thật sự, đều
là anh sai… chúng ta đem những chuyện trước kia quên đi không được sao?
Vĩnh viễn không cần nhớ tới nữa được không?” Hắn đối với những chuyện đã qua là cảm thấy vô lực, cho dù hắn nỗ lực như thế nào đi nữa, thời điểm kia cũng không thể quay trở về cũng là bù lại không được.
Cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đập cửa nhẹ nhàng, còn chưa
kịp chờ hắn trả lời, cửa đã bị một người đẩy ra, một thanh âm mềm mại
thuần thúy từ xa vang lại gần “Anh Tần, bữa tối anh có hẹn với ai
koong…” Thanh âm lập tức im bặt.
Là một mỹ nưc tóc dài phiêu dật, hiện tại đang lưu hành loại mỹ nữ
dạng này, mắt to ngập nước, khuôn mặt trái xoan đáng yêu, làm cho người
ta tuyệt đối vừa thấy đã khó quên. Lâu Lục Kiều cũng không ngoại lệ, sỡ
dĩ nhớ được rất rõ ràng. Cô trước kia đã gặp qua vị mỹ nữ này hai lần,
một lần là ở nhà ăn, cô ấy một thân màu đen của hàng hiệu. Một lần khác
là ở bãi đỗ xe của bệnh viện, hôm nay là lần thứ ba. Lâu Lục Kiều nghĩ
muốn quay đầu đi, không nghĩ để cho người khác nhìn thấy mình chật vật
trong lúc như thế này. Nghĩ là muỗn diễn trò, cô cũng chỉ diễn cho một
mình hắn xem.
Nhưng hiển nhiên mỹ nữ kia so với cô còn giật mình hơn, đầu tiên là
đứng ở nơi đó, dần dần ý thức trở lại được nhìn hai người ôm nhau trước
mắt, sắc mặt có hồng lai dần mất đi, cuối cùng là trở nên trắng bệch,
một hồi lâu mới nhìn lại rồi mở miệng một lần nữa “Không.. không có gì.” Bước chân mỹ nữ lảo đảo xoay người rời đi.
Tại đây, trong không gian này, hắn luôn luôn ôm lấy cô, một chút cũng không có ý tứ nghĩ sẽ buông cô ra.
Hắn thấp giọng nói “Cô ấy là em gái phía đối tác của anh. Là quả