
hị, còn bảo tôi khỏi mất công giả vờ cứa cổ tự tử, ông không ép uổng gả tôi cho Tá Ưng vương tử đâu.
Nhược Hi mỉm cười. Biết nâng lên cũng biết đặt xuống, sống như thế thật là người có phúc. Chợt Mẫn Mẫn nói:
- Nhược Hi, tôi nhận chị làm chị nhé!
Nhược Hi cười đáp:
- Nhận đi, nhưng chỉ khi nào ở riêng với nhau thôi, trước mặt người khác thì không được.
Mẫn Mẫn đồng ý, rồi dịu dàng gọi:
- Chị của em!
Hai người nắm tay nhau cùng cười. Nụ cười chưa phai, Mẫn Mẫn đã lại ủ rũ. Nhược Hi than thầm, nhớ tiếp rồi đấy! Nhận thức là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác, rất nhiều người biết rõ điều nên và không nên, nhưng chẳng mấy người tiến hành được triệt để. Mẫn Mẫn tiến bộ thế này kể cũng là hiếm có lắm rồi. U uẩn hồi lâu, Mẫn Mẫn chợt bảo:
- Chị ạ, em nghĩ dẫu tìm ngay được vì sao, e rằng em vẫn không thể xoá nhoà được ký ức về tiếng hát và nụ cười của Thập tam a ca. Em cũng không muốn chàng cho em vào lãng quên đơn giản thế. Em muốn múa một điệu tặng chàng, chỉ mong sau này mỗi lần nhìn thấy ai múa, chàng lại nhớ đến em, nhớ rằng từng có cô gái như vầy như vầy múa cho mình xem.
Nhược Hi gật đầu thấu hiểu, và nhẹ nhàng nói:
- Tôi nhất định sẽ giúp em nghĩ cách để Thập tam a ca mãi mãi không quên được màn biểu diễn này.
Mẫn Mẫn mỉm cười thê thiết, ngả vào lòng Nhược Hi.
oOo
Dạo này, Nhược Hi luôn tay luôn chân đến nỗi hễ đặt đầu xuống gối là ngủ li bì như chết, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bạch. Chưa rời khỏi giường, trí óc nàng lại đã bắt ngay vào tẩn mẩn tính toán, hết mẫu xiêm áo, màu sắc trang sức phụ kiện đến kiểu xếp đặt sân khấu và cách hướng dẫn để bọn thợ nắm bắt được hiệu ứng mà nàng muốn tạo ra, cũng như cân nhắc khâu nào có thể tinh giản, khâu nào buộc phải cắt bỏ vì những hạn chế của trình độ chế tạo thời phong kiến.
Mỗi ngày đi làm về xong, nàng lại sang gặp Mẫn Mẫn. Hợp Truật bị sai phái đến chóng hết cả mặt, cứ khổ sở hỏi:
- Rốt cục các cô muốn làm gì?
Mẫn Mẫn cong môi lên, y đành cười toét rối rít nhận lời. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai thì đáp ứng mọi đòi hỏi, thoả mãn mọi yêu cầu, không chất vấn nguyên nhân, cứ tủm tỉm mặc cho cả hai bày vẽ. Ông ta cũng là người đứng ra xin phép Khang Hy, tạo điều kiện thuận tiện cho bọn họ thực hiện kế hoạch.
Một hôm, khi tất cả mọi người đều có mặt, Nhược Hi đang hầu trà, Khang Hy bỗng nhìn nàng, cười bảo:
- Suốt ngày thấy ngươi khua chiêng đánh trống, điều động thợ thầy đục cưa rầm rộ, nay đòi lụa mai đòi đoạn, sạp thì dựng rõ to, sau cùng mà làm ăn nhếch nhác, để xem ngươi trốn vào đâu cho biết! Cẩn thận thiên hạ lại nhạo luôn cả trẫm vì bên mình chẳng có ai ra hồn.
Nhược Hi tủm tỉm đáp:
- Nếu thế thật thì Vạn tuế gia phải giúp nô tỳ chứ! Miễn là Vạn tuế gia bảo được, còn ai dám chế nhạo nô tỳ nữa đây?
Khang Hy cười mắng:
- Nếu không ra gì thì trẫm là người đầu tiên quở ngươi ấy!
Nhược Hi chỉ cúi mình im lặng. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bỗng xen vào:
- Nếu không ra gì, người ăn mắng phải là Mẫn Mẫn, đều tại nó ưa vẽ chuyện cả thôi.
Khang Hy nhìn Nhược Hi, rồi nhìn sang Y Nhĩ Căn Giác La Tá Ưng:
- Mùa đông năm ngoái tuyết rơi, nhiều bò với cừu chết rét, năm nay chuẩn bị phòng chống sao rồi?
Tá Ưng vương tử vội trả lời cặn kẽ.
Nhược Hi bưng khay trà đi, bụng bảo dạ, chưa gặp trực tiếp thì không bao giờ hình dung được Tá Ưng lại là một nam tử như thế. Đặt bên Thập tam a ca đường hoàng phóng khoáng và Thập tứ a ca anh tuấn đĩnh đạc, gã chẳng mảy may kém sút chút nào. Đường nét không hẳn là nổi bật, nhưng mặt mũi sáng sủa thẳng thắn, cử chỉ khoan hoà ung dung, khiến người ta liên tưởng ngay đến chim ưng chao liệng trên chín tầng trời. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai thật cũng biết nhìn người, chỉ không rõ Tá Ưng và Mẫn Mẫn liệu có duyên phận hay không thôi.
oOo
Ngày nào Nhược Hi cũng bận túi bụi. Thấm thoắt đã hơn hai tháng trôi qua, ngày mai người Mông Cổ nhổ trại về nhà, Khang Hy định tối nay sẽ thết yến tiễn biệt.
Nhà vua ngồi giữa, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia ngồi chếch một bên, các a ca, vương tử và đại thần tuỳ hành lần lượt ngồi xuống phía sau. Khang Hy ngó nghiêng tứ phía, đoạn cười hỏi Nhược Hi:
- Ngươi quay như chong chóng suốt hơn hai tháng, thành quả là tối mò mò, chẳng nhìn thấy gì cả thế này à?
Nhược Hi cúi mình thưa:
- Do chưa thắp đèn đấy ạ! Thắp đèn xong là rõ ràng ngay thôi. Vạn tuế gia muốn xem chưa? Để nô tỳ cho bắt đầu luôn.
Khang Hy đưa mắt ra ý hỏi Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai và Tá Ưng, cả hai cùng cúi mình cười:
- Tuỳ hứng Hoàng thượng.
Khang Hy gật đầu. Nhược Hi liếc về phía Lý Đức Toàn, hắn cũng gật đầu. Một lát nữa tất cả đèn lửa đều tắt hết, nên từ trước họ phải xin chỉ ý của Khang Hy để Lý Đức Toàn tăng cường canh gác, lúc này bên cạnh hoàng đế đã có bốn tên kiện nhi hộ vệ. Khi mới vào tiệc, thái tử và các a ca không giấu được vẻ thắc mắc, nhưng thấy Khang Hy vẫn nói cười như thường thì ai nấy mới thôi kinh ngạc.
Nhược Hi cầm chiếc chuông đồng đã chuẩn bị sẵn, khom mình bẩm tấu:
- Hoàng thượng, nô tỳ ra lệnh tắt đèn nhé!
Khang Hy gật đầu. Nhược Hi lắc chuông ba lần, đèn đóm phụt tắt, cả khu trại bỗng nhiên tối đặc. Bấ