Duck hunt
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325030

Bình chọn: 8.00/10/503 lượt.



“Làm gì…” Một câu còn không có hỏi xong, hắn đã muốn đem nàng đặt ở

trên đệm dựa mềm nhũn, dùng răng khẽ cắn cánh môi của nàng, nàng đau hừ

giọng kêu”Anh anh”.

Lại là nàng làm sai gì sao? Nếu là nàng sai vì sao vừa rồi không nói

ra? Nghĩ vậy Đạm Dung cũng giận, cắn ngược lại hắn một ngụm. Hắn hoàn

toàn không chịu ảnh hưởng, tay trượt đến thắt lưng, cởi bỏ khuy đem quần bò cởi bỏ, lại mở ra dây lưng chính mình, vài cái động tác nhanh gọn.

Dưới ngọn đèn, hắn hai mắt đỏ đậm, Đạm Dung cong chân lui về phía sau sô pha, hắn phủ phục xuống, nương theo đầu gối của nàng, dùng sức đi

xuống phần eo, mới đến ở chỗ sâu bên trong.

Nàng căn bản còn chưa có chuẩn bị tốt, xen kẽ kịch liệt chống đỡ

khiến nàng rất đau. Hai chân bị tách mở ra thành hình chữ M, thân thể

mỗi lần hắn ra vào trở nên run rẩy. Cho dù bình thường thân thể có khỏe mạnh bao nhiêu thì giờ phút này nàng cũng phải ủy khuất rơi lệ, âm

thanh nức nở nho nhỏ không nghĩ đến thế nhưng lại bật lên.

Thanh âm này nhanh chóng đem lý trí Vạn Tuế kéo trở lại, người dưới

thân hai tay ôm mặt, nước mắt trong suốt giống con sông nhỏ từ trong khe hở chảy xuống. Hắn thật cẩn thận kéo tay nàng ra, kết quả nàng nắm

quyền đầu đánh vào trong ngực hắn.

” Tôi không nên nhìn đến anh! Không cần!” Lúc trước thân mật, hắn đều thực ôn nhu, trừ bỏ lần đầu không hề dễ chịu, vài lần tiếp đó nàng dần

dần có thể trải nghiệm loại cảm giác như cá tung tăng trong biển lớn

này. Nhưng là đêm nay, hắn ra vào điên cuồng, thật sự làm nàng sợ hãi

không thôi.

Vạn Tuế thấy nàng khóc thì cuống quít hỗn loạn, giương mắt nhìn bốn

phía, thấy trên sô pha chỗ tay vịn có cái áo choàng lúc trước hắn mua,

liên kéo lên, đem phần trên hai người che lại.

“Thực xin lỗi, đừng khóc… không nhìn sẽ không nhìn.” Hắn ở bên tai

nàng liên tục nói xin lỗi, tay vuốt ve trên khuôn mặt của nàng, mềm nhẹ

đem nước mắt lau đi.

” Anh tránh ra…” Nàng lại dùng chủy đánh lên bờ vai của hắn, nhưng là độ mạnh so với lúc trước nhẹ đi rất nhiều.

Nụ hôn nóng bỏng bồi hồi rơi xuống ở bên tai của nàng, dọc theo gáy

trở lại bên môi, mỗi một lần hạ một điểm, miệng luôn thì thào “Thực xin

lỗi”.

Áo choàng nho nhỏ che đi tầm nhìn của nàng, chỉ thấy trươc mắt tối

đen, môi của hắn, lưỡi của hắn, cho đến hơi thở hắn thở ra, hoàn toàn

đánh động vào trong thế giới của nàng.

Không khí dịu lại, ý thức trở nên mông lung, nàng chỉ có thể yếu đuối đem hai tay vô lực đặt tại hai bên sườn.

Đạm Dung dao động khiến cho hắn nhẹ nhàng thở ra, vật cứng rắn chôn ở trong cơ thể nàng lại thức tỉnh, hắn đem nàng ôm chặt, thân thể lại rất nhanh theo luật động đứng lên.

Khoái cảm mãnh liệt ăn mòn linh hồn hai người, dụng vọng của hắn mỗi

một lần bùng nổ va chạm, khiến nàng nghĩ đến chính mình đang dạo chơi ở trên vũ trụ, mũi chân thủy chung không chạm đến mặt đất. Thần trí thoát ly, trongkhoảnh khắc nàng nghe được âm thanh gầm nhẹ của hắn.

Khi hết thảy mọi thứ trở nên yên bình, Đạm Dung toàn thân hư thoát.

Nàng cảm giác chính mình giống như vừa mới vượt qua sinh tử, linh hồn

lìa khỏi thân xác, cái loại khoái cảm này khó có thể miêu tả bằng lời.

Nếu nói vừa rồi ngay từ đầu là bị áp bách, kia đến lúc sau nàng phân

không rõ là gì nữa. Dù sao lần này, nàng thật sự không thể nói chính

mình không có hưởng thụ.

Người trên người nằm úp sấp không nhúc nhích, làn da cùng làn da trong lúc đó dính chặt lấy nhau, thật không thoải mái. Trọng yếu nhất là, cái đầu bị che ở trên lớp áo

choàng kia làm cho nàng sắp hít thở không thông. Nàng một tay kéo ra, lộ cái đầu ra, trách mắng: “Tránh ra .”

Vạn Tuế gương mặt chôn ở gáy nàng cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Lại ôm một lát đi.”

Đạm dung nhìn trần nhà, đèn huỳnh quang màu trắng bạc trên đỉnh đầu,

ánh sáng rất chói mắt. Nàng khép hai mắt lại, nhận thấy được tay hắn

đang lướt nhẹ qua thân nàng.

Đạm Dung thân thủ ôm lấy thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng thở dài.”Nói đi, anh làm sao như vậy ?”

“…”

” Ừm?” Nàng chỉ cảm thấy môi của hắn mấp máy, nhưng là lời nói ra lại nghe không rõ ràng lắm.

Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi hờn giận.” Anh nói, em đối hắn cười!”

“Đối với ai cười?” Nàng kỳ quái.

“Xà —- Thái —- Quân!” Cái tên kia giống cùng hắn có thâm cừu đại hận, nghiến răng nghiến lợi gọi.

“… Chuyện khi nào?” Đạm Dung giật mình.

” Thời điểm tan tầm!”

“…”

“Còn lưu luyến không rời, từng bước một lại quay lại nhìn lưu luyến không rời!”

“…”

” Anh đang nhìn, em cũng dám làm càn như vậy!”

“…”

“Về nhà còn hợp lại cùng bà nội bọn họ giễu cợt anh!”

” Chuyện này cũng liên quan đến em?” Nàng hảo oan uổng!

“Đương nhiên! Em cười thật sự vui vẻ!”

“Vậy là anh… Ghen tị sao?”

“Đúng!” Trả lời thực đúng lý hợp tình! Hắn đưa bả đầu vùi đến gáy của nàng, buồn bực nói: “Bọn họ làm sao tất cả đều muốn chiếm lấy em?” Còn

gọi tiểu Dung kêu thân mật như vậy, khiến cho hắn nghe được cả người

không thoải mái. Suốt cả một buổi tối, đã buồn đến một bụng hỏa, còn bị

bọn họ giễu cợt, này không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa.

Đạm Dung nghiêng đầu, cố gắng tự hỏi một hồi, lại vỗ vỗ lưng của

hắn.”Sư huynh… ừm, là Xà