
hông tiếng động thở dài.
Thời gian trôi qua đã lâu, hết thảy mọi thứ đã trở nên yên tĩnh, hô
hấp của hắn cũng có xu hướng vững vàng. Đem người dưới thân nhẹ đẩy đẩy
một chút, Vạn Tuế dán mặt sát vào mặt nàng, giọng nói yếu ớt pha lẫn cầu xin lại vang lên: “Dung, làm bạn gái của anh đi.”
Đạm Dung buông mi mắt xuống, mân nhanh môi lại bị hắn cắn hai ngụm.
Bị thân qua, bị ôm qua, kỳ thật cũng chỉ kém xác nhận ngoài miệng. Nhưng hắn cũng chưa nói, vì thế nàng dỗi đem mặt ngiêng sang một bên, bĩu môi nói: “Em nói không thể anh sẽ bỏ qua sao?”
Nghe nói như thế, hắn tức thời buông tảng đá trong lòng, gợi lên khóe miệng để sát vào bên tai nàng, hơi đắc ý trả lời: “Sẽ không!”
Đem bộ quần áo cuối cùng bỏ vào trong túi hành lý, mọi thứ rốt cục
cũng thu thập xong. Đạm Dung xoay người, chỉ thấy nam nhân kia không
được tự nhiên mặt thối dựa vào cạnh cửa. Theo như kế hoạch vừa rồi nàng
mới tuyên bố giữ nguyên chuyện chuyển nhà từ đó trở đi, sắc mặt của hắn không quá dễ chịu. Trầm mặc, mắt lạnh, thờ ơ.
“Vì sao không thể không chuyển đi?” Lời nói lạnh như băng thẳng tắp
hướng nàng. Hắn nghĩ đến hai người sau khi xác định quan hệ, nàng sẽ
thay đổi chủ ý, ai ngờ nàng vẫn như cũ cố chấp kiên trì.
Rất nhiều thời điểm, hắn hoàn toàn đoán không ra nữ nhân này trong
não chứa cái ý tưởng gì, tựa như nàng không nên đem tiền hắn đi Hải Nam
trả lại cho hắn, hắn cự tuyệt nhận, nàng rõ ràng đem tiền trực tiếp để
trên bàn. Nhất cử nhất động của nàng ( mỗi một hành động ) dễ dàng đem
hắn chọc giận.
Đạm Dung mọi điều muốn nói đều đã nói qua, chưa từng nghĩ tới muốn ở
đây ở trong thời gian dài, đặc biệt hiện tại thấy thái độ mọi người mà
vẫn lại ở tại này, nàng sợ về sau sau mỗi lần cãi nhau sẽ không có đường trốn.
Xách ba lô, còn có túi hành lý, cũng nặng. Lần này rời đi so với khi
nàng đến chỉ nhiều hơn một xấp sách cùng hai bộ quần áo, tốt lắm.
Nhìn nàng gian nan đem mọi thứ nhấc ra cửa, Vạn Tuế cuối cùng cũng
nhịn không được, đi qua hai bước, một phen đoạt lấy hành lý trong tay
nàng.
“Ba lô tự mình cầm lấy!” Hắn nhẹ buông một câu, mặt lạnh lẽo đi ra ngoài.
Đạm Dung dẩu dẩu miệng, chậm rãi mang ba lô sau lưng đi ra, qua phòng khách, thấy món quà hắn hôm nay đưa, lại nhịn không được mang đi theo.
Trước khi đến nhà mới, hắn trước đó tranh thủ qua bệnh viện. Khi xe
đứng ở cửa, hắn thậm chí cũng không tức giận, chính là không buồn nói
lời nào. Đạm Dung bĩu môi, đi thẳng xuống xe. Sauk hi làm lại sim điện
thoại xong, hắn chỉ hỏi cụ thể dãy số sau đó một tiếng cũng không nói.
Cũng đã trưởng thành lại giống cái đứa nhỏ hay cáu kỉnh. Đạm Dung âm
thầm thở dài, cầm lấy di động gọi cho chủ cho thuê nhà, giao hẹn thời
gian nhận chìa khóa.
Nhà mới ở trong ngõ nhỏ, xe miễn cưỡng cũng có thể đi vào được. A di
cho thuê nhà từ lúc đứng ở cửa chờ, nhìn đến nàng đang cầm lẵng hoa lại
đây, phía sau còn một soái ca đi theo có chút ngạc nhiên, bất quá nàng
cũng không hỏi nhiều, đem cái chìa khóa giao cho Đạm Dung, cũng nói nàng bởi vì buổi tối phải đi uống rượu mừng cho nên đi trước.
Có việc nên còn chưa đi vào xem qua, cũng không biết đối phương có
theo yêu cầu nàng chuẩn bị thêm đồ gia dụng điện đều thêm chưa, bất quá
căn cứ vào chữ tín, Đạm Dung vẫn là gật gật đầu.
Mở địa phòng, trực tiếp lên bậc cầu thang lầu, đèn ở đó trong ba giây tự động mở ra. Riêng điểm ấy liền so với địa phương trước kia đều tốt
hơn, đối với điều này nàng có chút vừa lòng.
Người phía sau đi theo thủy chung bảo trì trầm mặc, chỉ mang theo hành lý nhắm mắt theo đuôi.
Lên đến tầng hai, nàng quay đầu nhìn, hắn nhìn nàng liếc mắt một cái sau lại nghiêng mặt tránh qua, vẻ mặt vẫn như cũ tối tăm.
“Nếu không anh đi về trước đi.” Nàng thực không nghĩ lại đối mặt với khuôn mặt này của hắn.
Nghe thấy lời của nàng, Vạn Tuế khuôn mặt nhất thời biến thành gan
heo, hắn đang tức giận, nàng không nhẹ nhàng nhỏ nhẹ cầu hắn tha thứ
cũng coi như thôi đi, đằng này còn đuổi hắn đi? Hôm nay là ngày mấy? Hắn còn chương trình buổi tối hai người bữa tối lãng mạn nha.
Vạn Tuế không nói được lời nào, tận lực nhịn xuống lửa giận, hai ba bước xông lên, ngữ khí đông cứng nói: “Phòng ở đâu?”
Đạm Dung ánh mắt ở trên người hắn hơi hơi xẹt qua, biết hắn tức giận
không nhẹ, cũng không để ý tới, dẫn đầu quẹo phải, sau khi hết bậc cầu
thang gần nhất thì dừng lại, lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
Trong phòng tràn ngập một cỗ dung dịch nước sơn kết tủa, trong phòng
dụng cụ so với lần trước nàng đến nhiều hơn chút, hé ra bộ ghế sô pha gỗ mới, còn có bàn trà nho nhỏ gỗ làm thủ công.
Đạm Dung từ phòng đến phòng tắm, lại dời bước tới phòng bếp, trên cơ
bản yêu cầu của nàng, chủ cho thuê nhà đều giải quyết, tuy rằng nhìn ra
được là second-hand, bất quá coi như có thể chấp nhận được.
Từ phòng bếp đi ra, thấy hắn đứng ở cửa chưa đi, Đạm Dung không khỏi tò mò.
“Anh đứng ở đây làm chi?” Đến gần mới phát hắn ở chuyên chú nghiên cứu khóa cửa.
Tầm mắt của hắn từ trên người nàng đảo qua sau lại quay lại nhìn khóa cửa.
“Toàn bộ phòng ở này liền một phen khóa như vậy? Có phải