Pair of Vintage Old School Fru
Biệt Ly Ơi Chào Mi

Biệt Ly Ơi Chào Mi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322053

Bình chọn: 7.00/10/205 lượt.

ủa con gái anh rồi cơ mà?

- Em tìm hắn để nhờ hắn đo thêm mặt anh dày cỡ nào.

Tạ Thắng chụp lấy Bảo Lâm, siết chặt vào người:

- Bảo Lâm! Em có biết là em đáng yêu cỡ nào không? Anh không làm sao sống mà thiếu em được.

Bảo Lâm thở ra, úp mặt vào lồng ngực người yêu, nghe tiếng tim đập rộn rã trong lồng ngực chàng. Tất cả những buồn đau cũ coi nhu đã qua hết, quên hết…Bây giờ chỉ nên nghĩ đến hạnh phúc, hai chữ "hạnh phúc" thôi.

- Em đang nghĩ gì thế?

- Em đang nghe tiếng đập của tim anh.

- Thế ư? Nó đập thế nào?

- Yêu em... em yêu... yêu em...

Tạ Thắng xúc động nói:

- Cảm ơn em! Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp, bá đạo. Anh sẽ sửa đổi.

- Không cần! Em thấy chúng đều đẹp.

- Cái gì đẹp?

- Những khuyết điểm mà anh vừa nói.

- Thật ư?

- Thật! Khi đã yêu thì tất cả khuyết điểm của người yêu đều biến thành ưu điểm. Đúng hơn, khi yêu, ta cũng phải yêu cả điều tốt lẫn điều xấu ở người yêu của mình.

Tạ Thắng cúi xuống nhìn Bảo Lâm, mắt chợt ươn ướt. Hạnh phúc như cơn gió mát giữa trưa hè thổi tới. Cả hai người đắm đuối nhìn nhau. Hạnh phúc như đang vây chặt lấy họ. Hạnh phúc phải chăng chỉ là một cơn gió thoảng đến thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh? Mấy năm trước, Bảo Lâm đã từng nắm giữ hạnh phúc trong tay. Bấy giờ, em trai chưa mất, mẹ chưa bệnh, La Dũng với nàng ở vào giai đoạn yêu nhau nồng cháy. Nhưng rồi bỗng chốc, mọi thứ đau buồn đến một cách dồn dập. Bảo Hòa chết, mẹ nằm liệt giường, rồi La Dũng bỏ đi. Thiên đường trước mắt đột nhiên biến thành địa ngục. Tất cả những niềm vui trở thành những nỗi đau khổ đầy nước mắt. Có một khoảng thời gian dài, Bảo Lâm đã ao ước, phải chi ta đừng biết "hạnh phúc" thì có lẽ ta đã không khổ đau đến đỗi ngã quỵ như thế này. Phải chi ta đừng biết đến niềm vui, niềm vui quá lớn thì có lẽ ta không đến nỗi buồn rũ rượi như thế này. Phải chi ta đừng có quá nhiều ảo tưởng về hạnh phúc thì có lẽ ta không đến nỗi thất vọng ê chề.

Bây giờ hạnh phúc lại đến, đến một cách tuyệt vời hơn trước. Có lẽ vì sau bao ngày đau khổ, hạnh phúc đã trở thành quý hiếm và cũng được trân trọng, không thể để vuột khỏi tay lần nữa. Nhưng liệu Bảo Lâm có thể giữ chặt mãi "hạnh phúc" được không?

Chuyện xảy ra ở một buổi chiều, đã sắp đến ngày khai giảng. Buổi sáng, Bảo Lâm vừa tham dự phiên họp phân công của toàn thể giáo viên. Nàng đã từ chối vai trò "chủ nhiệm" lớp vì Bảo Lâm nghĩ là mùa thu năm nay nàng sẽ rất bận rộn.

Buổi chiều, Tạ Thắng phải dự tiệc, một bữa tiệc lớn của giới doanh thương. Trước tới giờ, ngay cả khi đã quen với Thắng, Bảo Lâm cũng không để ý xem Tạ Thắng có bao nhiêu cơ sở, bao nhiêu bất động sản hay cổ phần. Chuyện đó để từ từ biết sau, càng hay. Và không biết buổi tiệc chiều nay, Thắng dự ở đâu không biết về lãnh vực mua bán hay trao đổi hàng hóa.

Chiều nay Bảo Lâm rất rảnh rỗi. Chợt nhiên chuông cổng reo. Bà phụ việc bước vào cho biết là có một người đàn ông muốn gặp nàng. Bảo Lâm bước ra cửa, lòng rất thanh thản. Những bụi hoa kim trản và kim ngư thảo đang nở rộ trong sân vườn. "Xin chia tay sự cao ngạo!" Nàng chợt thấy buồn cười, một xúc động nhẹ nhàng thoáng qua.

Cổng mở, đứng bên ngoài, thật bất ngờ lại là Tú Mẫn, thư ký riêng của Tạ Thắng. Lúc đầu, Bảo Lâm ngạc nhiên, nghĩ là Thắng đã thay đổi ý kiến, không định gặp nàng tối nay ở nhà mà muốn gặp ở một điểm nào. Đó là chuyện Thắng thường làm. Nhưng những lúc như vậy, Thắng sai bác tài đến đón, hoặc một cú điện thoại báo trước. Bảo Lâm nhìn ra ngoài, không có chiếc Mercedes quen thuộc của Thắng, chỉ có chiếc Thunderbird của Tú Mẫn.

- Ồ! Anh Thắng nhờ cậu đến à? Có chuyện gì không?

Tú Mẫn cười nhẹ:

- Dạ, chúng ta lên xe nói chuyện được chứ?

Lại màn này nữa! Thầy trò họ có vẻ giống nhau. Bảo Lâm nhún vai:

- Nhưng mà... Anh ấy gọi cậu đến đón tôi ư? Được rồi, cậu đợi một chút, tôi sẽ thông báo cho cha tôi biết, thay đổi y phục một chút rồi tôi ra ngay.

Tú Mẫn nói:

- Khỏi phải thay y phục!

Bảo Lâm cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Tạ Thắng bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng như hối hả, không chờ đợi lâu được. Bảo Lâm đi vào nhà xin phép cha rồi xách ví chạy ra cổng ngay. Hôm nay, Bảo Lâm mặc sơ mi ca rô, quần nhung màu sữa, hơi giản dị, mong là Tạ Thắng không đưa nàng đến nơi quá sang trọng.

Khi xe đã bắt đầu lăn bánh, Bảo Lâm mới hỏi:

- Tạ Thắng ở đâu vậy?

- Ông ấy đang dự tiệc.

Bảo Lâm bối rối:

- Dự tiệc à? Tôi ăn mặc thế này làm sao đến đấy được? Thôi quay lại, cho tôi về thay áo đi.

Tú Mẫn rất bình thản:

- Tôi đâu có đưa chị đến với ông ấy đâu?

Bảo Lâm ngạc nhiên:

- Hở? Anh ấy không bảo anh đưa tôi đến buổi tiệc à? Thế anh ấy bảo cậu đưa tôi đi đâu?

Tú Mẫn lạnh lùng nói:

- Ông ấy không bảo tôi đến đón chị.

Anh ta bẻ tay lái quẹo qua cua, đưa xe vào đường dốc. Bảo Lâm kinh ngạc. Thế này thì cũng không phải đến nhà họ Triệu. Vậy đi đâu đây? Bảo Lâm quay lại:

- Cậu định đưa tôi đi đâu đây?

- Đến Vườn Sen.

- Vườn Sen? Chỗ nào vậy? Tên một quán cà phê ư?

Tú Mẫn liếc nhanh Bảo Lâm, một nụ cười bí mật:

- Vườn Sen là một nơi được ông luật sư tậu bốn năm về