Polaroid
Biệt Ly Ơi Chào Mi

Biệt Ly Ơi Chào Mi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322103

Bình chọn: 9.5.00/10/210 lượt.

bé đẹp như một cánh bướm. Ông Tạ Thắng nhìn theo con gái rồi lại như nhớ ra điều gì, ông quay sang nắm lấy tay Bảo Lâm, nói với mẹ:

- Xin lỗi mẹ, con có việc cần nói riêng với Bảo Lâm.

Bà cụ cười:

- Đấy thấy chưa. Mới đó mà chúng đã mời mẹ đi chỗ khác chơi rồi đó.

Tạ Thắng không để ý đến lời trách yêu của mẹ, kéo Bảo Lâm vào thư phòng. Chàng khép cửa lại, ôm lấy nàng với một nụ hôn. Bảo Lâm có vẽ bất mãn:

- Anh kỳ quá! Đang nói chuyện vui vẻ với mẹ, anh lại kéo vào đây làm gì?

- Anh có chuyện muốn thẩm vấn em.

Bảo Lâm tròn mắt:

- Thẩm vấn em? Anh lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Đây đâu phải tòa án, em cũng đâu có tội tình gì?

Tạ Thắng nhún vai:

- Em có thấy là anh đang cất cái gì trong vườn không?

- À.

- Đó là một nhà kính.

- Rồi sao?

- Đương nhiên em phải biết đó là ý kiến của ai chứ? Ai đang ở ngoài ấy làm đốc công, ai đã khiến cho Trúc Vỹ mất ăn, mất ngủ?

- Dạ.

Tạ Thắng nhìn vào mắt Bảo Lâm:

- Thôi được rồi! Cách đây không bao lâu, em có cho anh biết là em có hẹn, mà người hẹn với em bấy giờ là con trai của Ngô Trọng Nhàn tức Từ Sâm. Vậy bây giờ em giải thích đi. Cái tên Từ Sâm hôm ấy với tên Từ Sâm này có phải là một không?

- Vâng, là một.

- Như vậy có nghĩa là thế nào?

Bảo Lâm ngập ngừng:

- Anh đừng hung dữ nữa, em mới giải thích.

- Anh mà hung dữ?

- Chứ sao? Anh vừa dữ và cay nghiệt. Anh nói chuyện với em mà hạch sách như với kẻ thù, anh thẩm vấn bị can. Em không thích cái lối hỏi chuyện của anh như vậy.

Tạ Thắng trừng mắt:

- Đừng đuối lý mà quay sang buộc tội anh như vậy.

- Chứ anh nghĩ Từ Sâm là người tình của em à?

- Phải.

- Từ Sâm là em trai của người bạn học cũ thân nhất của em. Em đã biết hắn hơn mười năm qua. Từ Sâm bằng tuổi đứa em trai đã mất của em. Em xem hắn như em ruột mình thì cái tình cảm đó, cái hẹn đó không phải tự nhiên lắm ư? Nếu Sâm là đứa em trai thì cùng đi với em đến bệnh viện đâu có gì sai trái? Đúng không?

- Đúng.

- Lúc đó anh mời em ăn cơm trưa mà thái độ anh lại cao ngạo, hách dịch thì làm sao em bằng lòng được.

- Thế ư?

- Nên em đem chuyện Từ Sâm ra, một là chọc tức anh, hai là em không thể vì chuyện dùng cơm với anh mà bỏ đi cái hẹn có từ trước. Không lẽ em mê ăn đến quên chữ tín?

- Ờ!

- Em quen thân với chị của Từ Sâm, anh biết mà. À! Từ Sâm còn tìm đến gặp em, kể hết cái ngu của anh ta trong chuyện bị gái "mồi chài", cái đó anh thấy có lạ không?

- À!

- Từ Sâm dám đem chuyện đó ra kể vì hắn tin cậy em. Cũng tình cờ hôm ấy, anh sai Trúc Vỹ mang hoa đến nhà cho em. Họ gặp nhau, bắt buộc em phải giới thiệu hai người quen nhau chứ!

- Ờ!

- Anh đương nhiên hiểu. Trúc Vỹ là đứa con gái thế nào, con trai nhìn thấy là phải mềm lòng ngay.

- Ờ.

- Trúc Vỹ năm nay mười chín, tuổi thiếu nữ mộng mơ. Từ Sâm thì hai mươi lăm. Họ bị hấp dẫn nhau, làm bạn nhau, chuyện đó đâu có gì lạ?

- Đúng rồi, không có gì lạ hết.

- Vậy thì anh có gì bất mãn em?

- Có.

- Cái gì?

Tạ Thắng kéo Bảo Lâm vào lòng:

- Em vừa thao thao bất tuyệt, em vừa dữ lại vừa cay nghiệt. Em nói chuyện với anh như là một kẻ thù, bộ em ghét anh lắm sao?

Bảo Lâm chợt buồn cười. Cũng may là nàng chưa bị Từ Sâm làm mềm lòng, cũng may là Từ Sâm chỉ là một đứa em trai. Tình cảm của hai người còn lành mạnh, chưa có một hành động nào để hối hận, bứt rứt, bằng không, chẳng biết bây giờ phải ăn làm sao, nói làm sao? Phải thành thật nhận rằng, có lúc Từ Sâm đã làm nàng xao xuyến, nhưng cái xao xuyến của một thứ tình cảm sẽ chia, giãi bày của một người chị đối với em, chứ không phải là tình yêu. Với Từ Sâm có khác chút, nhưng đó chỉ là một phút bồng bột, mềm yếu thường có ở lứa tuổi mới lớn.

Tạ Thắng nhìn người vợ sắp cưới thỏa mãn. Nàng như gỡ được gánh nặng trong tim. Tạ Thắng nghĩ ngợi:

- Còn chuyện giữa Từ Sâm và Trúc Vỹ, chúng nó là những đứa trẻ mới lớn, Tiên Đồng với Ngọc Nữ. Hãy để chúng phát triển tự nhiên. Bốn mươi tuổi đầu như ta vẫn còn phải săn bắt tình yêu thì nói gì tuổi trẻ.

Nghĩ vậy, Tạ Thắng giả vờ làm mặt nghiêm lại:

- Anh muốn cảnh giác em một việc.

- Việc gì?

- Từ đây về sau, không có quyền chất vấn anh.

Bảo Lâm mở to mắt:

- Hử? Câu nói đó để em nói mới đúng chứ?

Tạ Thắng nói:

- Anh nói đúng hơn, anh đã là luật sư. Nhà có một luật sư đủ rồi, không cần phải có thêm một người thứ hai. Em nghe rõ chưa? Không được sử dụng ngôn ngữ lạnh lùng của hành chính trong nhà.

- Cái đó... Tất cả đều do em học được của anh cơ mà?

- Bây giờ không cho học nữa.

Bảo Lâm nhún vai, giả vờ:

- Có một chuyện, không biết anh biết chưa?

- Chuyện gì?

- Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp và bá đạo quá!

- Khoan.

- Sao vậy?

- Em vừa bảo là có một chuyện mà nãy giờ em đã bày ra bốn chuyện rồi.

Bảo Lâm không nhịn được hét lên:

- Ồ! Thật chịu không nổi ông, ông là... ông là…

Bảo Lâm nói mà không biết sử dụng chữ gì cho thích hợp thì Tạ Thắng đã tiếp lời:

- Ông là... người đàn ông dễ thương quá, phải không?

- Ồ! Nói mà không biết mắc cở.

Bảo Lâm quay lưng đi ra cửa, miệng nói:

- Để em đi tìm Từ Sâm.

Tim Tạ Thắng nhảy nhót:

- Tìm Từ Sâm? Em đi tìm hắn chi vậy? Bây giờ Từ Sâm đã là bạn c