Polly po-cket
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324703

Bình chọn: 7.5.00/10/470 lượt.

không gọi.

Bà nội thấy bộ dáng của cô như vậy, lấy ra một cây roi tre nhỏ, đánh vào mu bàn tay cô, “Mau gọi mẹ, nếu không cũng vứt mày ra ngoài đường… Mau lên!!!”

Cô không gọi, cho dù tay đã bị đánh đến sưng phồng lên cũng quyết không gọi.

Cô nhìn chằm chằm vào những kẻ là người thân của mình kia, ngay chính giây phút này, bọn họ đều trở thành kẻ thù.

Cô sẽ không tha thứ cho bọn họ, vĩnh viễn!!!

Cô mãi mãi sẽ không gọi người đàn bà kia hai chữ đó, bởi vì, bà ta không xứng!!!

Dương Cẩm Ngưng chính là ương ngạnh như thế, cho dù đau cũng tuyệt đối không khuất phục, thà rằng mất tất cả mà đi theo mẹ, còn hơn chấp nhận ở trong căn nhà đó.

Cô theo mẹ trở về nhà bà ngoại, bà ngoại sống một mình. Ông ngoại đã sớm qua đời rồi, chỉ để lại mình bà ngoại không có nguồn trợ cấp kinh tế, suốt ngày đi nhặt phế phẩm cũ để bán. Cô đi cùng với bà, khi bà nhấc không nổi cái sọt, cô cùng khiêng với bà.

Lúc rảnh rỗi, bà ngoại thường sẽ kéo tay cô, khóc không ngừng, hối hận tại sao mình lại đem con gái gả cho loại đàn ông đó, để con gái và cháu ngoại phải chịu đau khổ.

Mẹ cô mắc bệnh nặng, suốt ngày nằm trên giường bệnh. Cô bắt đầu tự mình học cách nấu ăn, học cách giặt quần áo, cho dù cơm làm không ngon, thường là nửa sống nửa chín, quần áo cũng thường giặt không được sạch. Nhưng cô đều sẽ vô cùng nỗ lực học hỏi, bất luận cuộc sống có khó khăn thế nào, cô đều tự nói với mình rằng, bản thân nhất định sẽ sống rất tốt, tốt hơn bất cứ ai.

Đời này, cô đều phải nỗ lực để bản thân đạt được điều tốt nhất. Nếu cả đời cô với nhà đó không có bất cứ quan hệ gì, thì đó là chính may mắn của bọn họ. Nếu như một ngày cô có thể làm cho bọn họ khổ đau muôn phần, cô tuyệt đối sẽ không do dự.

Xem bọn họ nếm thử mùi vị mất mát đau khổ, xem bọn họ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.

Cô chính là một người như vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều nguyền rủa gia đình đó.

Năm cô mười ba tuổi, bà ngoại qua đời. Thời gian đó, mẹ đột nhiên liên lạc lại với cha cô, hơn nữa còn mang thai, nhưng không lâu sau đứa bé cũng không giữ được. Cô phải nhờ cậy vào sự giúp đỡ của người hàng xóm tốt bụng mai táng cho bà ngoại, lại phải chăm sóc cho người mẹ vừa mới sẩy thai xong. Ban ngày còn phải đến trường, ban đêm lại sắc thuốc cho mẹ.

Lúc cô đi bốc thuốc thường thiếu tiền. Gã đàn ông bốn mươi tuổi đó còn sờ mông cô, gương mặt gã nhìn cô một cách dung tục, “Có thể cấp thuốc miễn phí, chỉ cần…”

Cô trực tiếp đẩy lão già đó ra, chạy một mạch về nhà, nhưng đón tiếp cô lại là gương mặt nhợt nhạt xanh xao trên giường của mẹ.

Ngày thứ hai ở trường, cô chấp nhận lời theo đuổi của một thiếu gia, nghe nói cha cậu ta là quan chức chính phủ, nắm trong tay không ít quyền lực.

Cậu nam sinh đó đối xử với cô rất tốt, cô bảo gì nghe nấy, dựa vào bản thân mình, cô thuận lợi đạt được tiền chạy chữa thuốc thang như mong muốn. Cô bắt đầu đối với người khác cười tươi như hoa, cũng biết sức hấp dẫn của bản thân, bất kể những cô gái khác nói những điều bản thân không chịu nổi, thì vẫn có nhiều nam sinh tranh nhau theo đuổi cô.

Cô giao du qua lại giữa những nam sinh khác nhau, nhìn các cậu tranh giành cô như những đứa trẻ tranh quà không bỏ, khuôn mặt xấu hổ đứng trước cô, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Trong đó không thiếu những đứa con cưng “con ngoan trò giỏi” trong mắt của thầy cô, nhưng khi đứng trước cô vẫn y nguyên bộ dáng xấu hổ, một mạch ngớ ngẩn ra.

Cô càng ngày càng hiểu rõ xinh đẹp là như thế nào, hơn nữa còn cố gắng lợi dụng nó. Cô từng gặp nhiều nam sinh khác nhau, biết được đối với người nào thì nên nói những gì, biết những dạng người nào hay làm bộ làm tịch, dạng người nào thuộc loại thâm sâu khó đoán, dạng nào tình nguyện tiêu tiền vì mình. Cô càng ngày càng quen thuộc kiểu sống như vậy, hơn nữa, chứng kiến bọn họ đấu đá tranh giành mình, trong lòng lại có một loại cảm giác vui vẻ mơ hồ lướt qua.

Dương Cẩm Ngưng cô không yêu ai, muốn yêu cũng chỉ có yêu bản thân mình và duy nhất mẹ mình.

Thành tích càng lúc càng không tốt, giáo viên nhiều lần gọi cô đến văn phòng, cô đều chỉ trầm mặc, lại tiếp tục hành động xưa nay. Đi bar uống rượu vui vẻ, cùng với mọi người hưởng thụ cuộc sống về đêm không thuộc lứa tuổi của cô.

Cô ban ngày tươi tắn xinh đẹp, buổi tối trở về nhà thì sẽ chấp nhận trận đánh của mẹ. Cô từ trước tới nay không biết né tránh, thậm chí lúc những cơn đau ập xuống cơ thể, cô cảm thấy đó là một lời nhắc nhở, nhắc nhở bản thân không được quên tại sao mình lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, cô nhất định phải vì cuộc sống của mình mà nỗ lực.

Cô giống như chia thành hai phần, hưởng thụ cuộc sống được theo đuổi tôn sùng ở trường, đồng thời cũng chấp nhận sự la mắng của mẹ. Có lúc không chịu nổi nữa thì chạy ra ngoài tìm chỗ trốn.

Cô nghĩ có một ngày, cô nhất định sẽ dành đủ tiền để đưa mẹ đến bệnh viện điều trị, cô đã nỗ lực lắm rồi, cho dù cách thức không dễ gì chấp nhận được. Cuối cùng cũng có một ngày, số tiền cô để dành đã đạt đến một con số nhất định, cô vui vẻ chuẩn bị nhân ngày nghỉ sẽ đưa mẹ đến bệnh viện khám bệnh. Sau đó cô và mẹ c