
ủ nghĩ ra vài cách giảm giá cho nhưng trang phục đã cũ. Hai trăm lại lãi ba mươi đồng, ba trăm lãi năm mươi đồng. Đối với việc này, cô rất quan tâm. Hơn nữa cô cũng nói cười vui vẻ với những nhân viên trong cửa hàng, đẩy mạnh sự tha thiết giữa hai bên. Thời gian rảnh các cô ấy làm gì, Dương Cẩm Ngưng cũng không hỏi tới. Bọn họ đồng ý làm việc ở đây, nguyên nhân chủ yếu là công việc tương đối dễ dàng, tiền lương chỉ là thứ yếu.
Dương Cẩm Ngưng ăn không ngồi rồi ở nhà vô cùng buồn chán, sau đó lại bị Cố Y Hạm lôi đi dạo phố. Cô cũng vô tư, dù sao thì thời gian cô cũng có nhiều, không ngại đi chơi. Hơn nữa, đi quẹt thẻ của Cố Thừa Đông, một chút cô cũng không thấy tiếc.
Trong trung tâm thương mại, thời trang mùa xuân đang được gấp gáp đẩy mạnh tiêu thụ, hiện tại mua thì sẽ khá rẻ. Nhưng cô lại khăng khăng muốn mua đồ mùa hè, chẳng những đắt, mà lại còn chưa mặc được ngay.
“Sao lại hẹn em đi chơi?” Thấy Cố Y Hạm có gì muốn nói lại thôi, Dương Cẩm Ngưng chủ động lên tiếng trước, giúp cho cô ấy đỡ khó xử. Được rồi, cô thừa nhận, bản thân mình cũng có lúc thiện lương suy nghĩ vì người khác như thế!
“Em nghĩ là chị muốn lắm hả? Chẳng qua là ông nội sai chị đi tìm hiểu một chút, xem có phải hai vợ chồng em xảy ra chuyện không thôi.”
“Ồ. . . Vậy hẳn là chị biết trả lời ông thế nào khi về nhà?” Dương Cẩm Ngưng ngắm nghĩa những bộ trang phục hè đẹp đẽ kia, tâm trạng tự nhiên tốt lên. Cô thích nhất mặc những bộ đồ mỏng và ngắn này.
Thực ra cô thích nhất là quần áo trẻ con, vừa đẹp vừa đáng yêu, cầm trong tay có cảm giác như mấy món đồ chơi, không giống như trang phục nam sinh, lúc nào cũng hình thức kiểu cách trang nghiêm, chẳng thú vị chút nào.
Cô rất thích mua thật nhiều quần áo về, cho dù bản thân không dùng đến, nhưng cứ nhìn quần áo chất đầy tủ thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
“Em nói xem, chị có giống một nha hoàn thời cố đại không. Già rồi vẫn bị sai đi dò la tin tức.”
“Sao có thể chứ? Chị thông minh như vậy sao? Rõ ràng là chị đang chủ động rút dây động rừng, tự nói cho em biết mình bị theo dõi.”
Cố Y Hạm giả bộ muốn đánh cô.
“Khó trách chị không lấy được chồng, đanh đá như thế cơ mà.”
“Mau xin lỗi tôi đi.” Cố Y Hạm giả vờ tức giận.
“Trùi ui, em vô cùng sợ chị tức giận nha.”
Cố Y Hạm luôn cảm thấy cô em dâu này quả thật là một cô em gái bốc đồng, lần nào cũng khiến cô phải bó tay. Nhưng bản thân cô rất thích cô em gái này, chí ít là rất đáng yêu.
Cố Y Hạm cầm vài bộ quần áo màu sắc tươi đẹp dí lên người Dương Cẩm Ngưng mà khoa chân múa tay. Có một cô em như vậy thật là tốt, có thể thỏa mãn sở thích thử quần áo.
Dương Cẩm Ngưng đẩy tay Cố Y Hạm ra, bất mãn với tâm ý của đối phương.
Cố Y Hạm đành thu tay lại, chuẩn bị lấy một bộ trang phục khác. Đúng lúc ấy cô nhìn thấy có hai người đi tới, lập tức kéo tay Dương Cẩm Ngưng: “Quần áo ở đây nhìn qua cũng không có gì đẹp, chúng ta về nhà đi.”
“Em cảm thấy cũng được mà… trời ơi, chị buông tay em ra, đau quá!” Dương Cẩm Ngưng xoa xoa tay: “Chị phản ứng mạnh thế, làm gì mà khoa trương quá vậy.”
Cố Y Hạm day trán, coi như không thấy đi. Dù sao thì Dương Cẩm Ngưng cũng không nhận ra bọn họ. Nghĩ vậy, trong lòng Cố Y Hạm cũng bình tĩnh lại, tiếp tục cầm một bộ trang phục lên xem. Lúc ngẩng đầu lên cô đã thấy Dương Cẩm Ngưng đứng trước mặt hai mẹ con nhà kia, cô lập tức quẳng chiếc áo trong tay ra mà chạy tới.
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm Tô Tình, rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Vãn Hi đang đỡ bà ta: “Đã lâu không gặp.”
Dương Cẩm Ngưng tận lực cười, tỏ ra vô cùng vui vẻ, khuôn mặt vì thế lại càng kiều mị.
Tô Tình vừa nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, trong ngực liền thở hổn hển. Diệp Vãn Hi chắn trước người Tô Tình, vẻ mặt thản nhiên không rõ biểu cảm: “Dương Cẩm Ngưng, đủ rồi.”
“Cái gì đủ rồi?” Dương Cẩm Ngưng cúi đầu nhìn lối đi dưới chân: “Lẽ nào, trung tâm thương mại này của nhà các người, tôi không tới được?”
Dương Cẩm Ngưng cười như một đứa trẻ ngây thơ. Có điều, với Diệp Vãn Hi, mặc dù Dương Cẩm Ngưng xinh đẹp đến nỗi khiến cho vô số người say mê nhưng trong lòng lại vô cùng độc ác, độc ác không ai sánh bằng.
Diệp Vãn Hi không muốn cãi vã cùng Dương Cẩm Ngưng, dìu Tô Tình đi qua.
Dương Cẩm Ngưng lùi về phía sau vài bước, ngăn cản hai người bọn họ: “Lâu không gặp mà một câu cũng không nói với nhau được sao? Đây là cách ứng xử của một học sinh ngoan ngoãn học giỏi ư?”
“Dương Cẩm Ngưng, rốt cuộc cô muốn gì?” Diệp Vãn Hi nhìn chằm chằm Dương Cẩm Ngưng: “Cần gì phải gây sự như vậy?”
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Nếu mọi người chỉ là trùng hợp gặp gỡ thì đương nhiên muốn bắt chuyện thôi. Đúng rồi, các người có thích bộ quần áo nào ở đây không? Đừng ngại giá cả, hôm nay tôi có mang thẻ thanh toán, cho thể cho cô mượn vô điều kiện.”
“Dương Cẩm Ngưng, cô đừng khinh người quá đáng.”
“Tôi chỉ đang lo lắng cho các người mà thôi. Dù sao thì thành thật mà nói đi, dựa vào số tiền lương ít ỏi kia mà đòi vào đây thì có chút khó khăn… Huống hồ, các người không phải là rất thích tiêu tiền của người khác hay sao?”
Dương Cẩm Ngưng cao ngạo nhìn bọn họ. Thá