
y.
Dương Cẩm Ngưng ngồi xuống, tách bàn tay nhỏ bé ra, nhưng vừa nới lỏng một chút, bé gái kia lại ôm chặt hơn. Cô bất đắc dĩ nói, “Đi siêu thị.”
“Con cũng muốn đi.” Cô bé quyết định buông tay, sau đó tự giác đi giày, xong xuôi mới nắm tay Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ con ta cùng đi.”
Dương Cẩm Ngưng không muốn dẫn bé đi cùng, rõ ràng ban nãy thấy bé ngủ mới chuẩn bị đi ra ngoài, không hiểu sao lần nào cũng bị phát hiện. Cô nghiêm mặt nói, “Không được mua kẹo.”
Bé gái nghiêm túc gật đầu.
Sau đó…
Tới siêu thị, Dương Cẩm Ngưng đẩy xe, bé gái kia thấy đồ ăn ở đâu đều kéo mẹ tới đó. Dương Cẩm Ngưng bị nhóc con này lừa không biết bao nhiêu lần, thế mà lần này vẫn tin tưởng được, thật không biết nói sao với chính mình.
“Con lấy cái gì, tự trả tiền cái đấy.” Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn những túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, “Con muốn sâu hết răng sao?”
Dương Nghệ Tuyền lập tức ôm miệng, sau đó miễn cưỡng nhặt đồ ăn vặt ra khỏi xe, “Mẹ thật keo kiệt!”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn bé. Nhóc con mấp máy môi nói tiếp, “Đợi sau này con có tiền, con sẽ mua cả siêu thị về nhà, rồi từ từ ăn.” Nói xong còn liếc mắt nhìn mẹ, “Con sẽ không cấm mẹ ăn.” Bé cảm thấy mình hào phóng hơn mẹ rất nhiều.
“Nói nhiều.” Dương Cẩm Ngưng không thèm để ý tới bé.
Dương Nghệ Tuyền thấy mẹ không nhìn, lập tức lại nhặt đồ ăn vặt vào xe, sợ bị phát hiện, nên không dám lấy nhiều, còn lấy thứ khác đậy lên, xong xuôi còn tự cảm thấy mình càng ngày càng thông minh. Dương Cẩm Ngưng cười thầm, thôi kệ đi, không nên đả kích chút khôn vặt này của bé.
Hai mẹ con không mua nhiều đồ lắm, vừa ra quầy thu ngân, nhóc con vô cùng tích cực, lấy đồ ăn vặt của mình ra trước tiên, để nhân viên tính tiền, như vậy có thể cam đoan thứ này nhất định về tay bé. Dương Cẩm Ngưng nhìn bộ dạng cuống quýt như sợ không có đồ ăn vặt của bé, nhất thời cảm thấy bực mình.
Ra khỏi siêu thị, nhóc con nhanh nhảu, “Mẹ, con xách giúp cho!”
Bé chỉ chăm chú với mấy túi đồ ăn vặt của mình.
“Con xem, con sướng như vậy, động một tí là mua bao nhiêu đồ ăn vặt. Khi mẹ bằng tuổi con, chỉ hai xu kem đã rất hạnh phúc rồi.” Dương Cẩm Ngưng nói dối không chớp mắt. Thật ra, khi ấy cô cũng không thiếu thốn lắm, năm mươi đồng tiêu vặt một tuần cho một học sinh tiểu học là nhiều rồi.
“Đó là vì mẹ không có người mẹ tốt, nhưng mà con thì có nha!” Dương Nghệ Tuyền nhanh chóng trả lời.
Dương Cẩm Ngưng bực mình mà không biết trút vào đâu, không ngờ con gái mình còn biết vừa đấm vừa xoa.
“Đi nhanh lên!”
“Không phải mẹ không biết chân con ngắn chứ?”
Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn cứng họng, không nhịn được nhìn chằm chằm bé gái trước mặt. Đây là con gái cô sao? Hay bé chỉ đến để chọc tức cô?
Đi được một đoạn, bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền lại chăm chú nhìn một cô gái mua nước, “Chị kia thật xinh đẹp!”
Dương Cẩm Ngưng khó chịu quay lại nhìn con gái mình, “Con đi đường không thể chỉ tập trung đi được sao?”
“Thế mắt không nhìn được ạ?” Nhóc con cau mày, nhắm chặt mắt lại, “Mẹ, như này sẽ ngã mất!”
Một lần nữa Dương Cẩm Ngưng cứng họng.
“Chị kia xinh thật!” Bé gái ăn vừa ăn thạch vừa tiếp tục xuýt xoa.
Lần này, Dương Cẩm Ngưng nhịn không được quay lại nhìn cô gái kia, cũng xinh. Cô ấy đang đứng ở một quán nhỏ, hai tay xách hai chai nước, chủ quán thì đang tìm tiền lẻ trả lại.
“Đẹp bằng mẹ không?” Dương Cẩm Ngưng nhíu mày, hỏi.
Nhóc con liếc mắt nhịn chị gái xinh đẹp một cái, sau đó quay sang nhìn mẹ, “Ai cũng đẹp. Nhưng ngày nào con cũng được nhìn mẹ, còn chị kia không phải ngày nào cũng thấy.” Ý là bé nhìn Dương Cẩm Ngưng nhiều rồi thành nhàm chán.
“Lần sau nhớ đừng gọi là chị. Cô ấy tương đương dì con đấy!” Dương Cẩm Ngưng nhất định không chịu nhận là mình đang ghen.
Nhóc con chu miệng, “Không phải mẹ nói đừng dễ dàng gọi người khác là dì sao? Sao bây giờ lại quên rồi?”
“Con mà nhiều lời nữa, hôm nay không cho xem phim hoạt hình.”
“Cậy lớn bắt nạt bé.”
“Mẹ cậy lớn bắt nạt bé đấy! Nhân dịp con còn nhỏ mà bắt nạt, tránh đến khi lớn rồi không bắt nạt được.” Đấu khẩu với một đứa trẻ như vậy, Dương Cẩm Ngưng cũng tự thấy mình thật nhỏ mọn, nhưng mà không nhịn được a!
Lúc này, nhóc con vẫn nhìn chằm chằm chị gái xinh đẹp kia, mãi đến khi chị gái lên xe mới không nhịn được thở dài, “Chú kia cũng đẹp trai quá!”
“Sao con không gọi là anh?” Dương Cẩm Ngưng nói xong cũng nhìn về phía cô gái ấy, khi nhìn sang gương mặt đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lập tức đóng băng. Hay tay cô lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, vẫn muốn xông lên nhìn cho rõ, gương mặt ấy, hung hăng đánh vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô. Mãi đến khi thấy cô gái bên cạnh đưa một chai nước cho anh, anh dịu dàng nở nụ cười, cô mới cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng, chỉ biết nhìn chằm chằm cảnh thân thiết ấy.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe kia đã nổ máy, chuẩn bị rời đi. Dương Cẩm Ngưng giật mình, vội vàng đuổi theo xe…
“Mẹ, mẹ…”
Cô dừng chân, quay đầu lại đã thấy Dương Nghệ Tuyền ngã trên mặt đất. Nhóc con đáng thương ngã sóng xoài, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Cô lập tức quay người, vội vã chạy đến, đỡ con dậy, “Đau không c