Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325722

Bình chọn: 8.5.00/10/572 lượt.

phải thừa nhận, Dương Cẩm Ngưng đúng là khắc tinh, lúc nào cũng khiến người khác bất an, chỉ sợ vẻ mặt kiêu căng của cô đột nhiên xuất hiện. Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, vì sao tôi không thích cô ta. Vẻ mặt cô ta nhìn tôi, như nhìn một chú chim nhỏ xấu xí tưởng rằng mình đã biến thành thiên nga, cuối cùng phát hiện chỉ là giấc mơ. Chỉ có cô ta, mới đường đường chính chính là con thiên nga kia, đẹp hơn bất cứ ai.

Khi Diệp Cẩm Dương ra đi, mẹ tôi luôn cảm thấy không an toàn. Bà sợ Diệp Kim Bằng ghét bỏ, càng ngày càng lo. Nhất là khi bà tra được thân phận của Cố Thừa Đông, liền nghĩ nhất định phải trói chặt người đàn ông này, nhưng bà biết rõ, Tô Tây không sống được bao lâu. Vì vậy bà liền nghĩ đến tôi.

Bà lấy điện thoại của Tô Tây hẹn Cố Thừa Đông ra, thậm chí bỏ thuốc bên trong. Tôi biết trước hậu quả của chuyện này, không cách nào ngăn cản, nhưng lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định không muốn đi làm chuyện đó. Thích anh, thứ duy nhất tôi có là tôn nghiêm, nếu như làm ra chuyện đó, tôi chỉ có thể coi thường chính mình.

Lúc Cố Thừa Đông biến mất, tôi lại rất vui mừng, tôi cũng bỏ đi luôn, dù bị mẹ mắng là không có tiền đồ.

Bà sẽ không biết, tôi có thể không cần nhiều thứ, nhưng nếu như ngay cả tôn nghiêm cũng không còn, tôi không biết sống để làm gì.

Nghe tin Cố Thừa Đông đi nước ngoài, Tô Tây lại muốn viết thư cho anh. Thế giới ấy của họ, tôi không vào được, cũng không muốn vào, tôi sợ đến gần bọn họ, lại thấy bản thân mình thật hèn mọn, cho nên tôi chỉ yên lặng đứng nhìn, dù vô cùng muốn biết tin tức về anh.

Chúng tôi bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Tô Tây cũng không chịu nói với anh, sợ ảnh hưởng đến anh.

Thật ra, khoảnh khắc bị đuổi đi, tôi lại cảm thấy rất tốt. Cũng giống như, khi dùng đồ của người khác, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị mất đi, đến lúc không dùng nữa, mới cảm thấy thoải mái.

Cuối cùng, Cố Thừa Đông trở về, không bao lâu sau, Tô Tây lại ra đi. Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao Tô Tây không gửi những lá thư đó cho anh, bởi vì cô biết, bản thân mình không còn bao nhiêu ngày. Nỗi nhớ của cô, tự mình biết là tốt rồi, không cần đặt những trầm tư đó trên người anh. Tôi vẫn cho rằng Tô Tây tốt bụng hồn nhiên, nhưng khi tôi thấy những lá thư của cô, mới phát hiện, tôi không biết gì về cô ấy. Không phải Tô Tây không hiểu những điều u tối, chỉ là cô ấy lựa chọn khoan dung, lựa chọn suy nghĩ về mặt tốt.

Thậm chí, trên những lá thư của cô, cô còn chúc Cố Thừa Đông, sau này nhất định sẽ gặp một người con gái tốt hơn cô, luôn bên cạnh anh, mong anh cũng sẽ đối xử tốt với cô gái kia. Chỉ là, tôi đã ích kỉ, giấu những lá thư ấy đi.

Ngày Tô Tây ra đi, anh kết hôn với người con gái khác. Mẹ đã rất kích động, tinh thần bắt đầu hoảng hốt. Tôi không dám để mẹ ở lại nơi này, bất luận bà đã làm việc gì, cuối cùng vẫn là mẹ của tôi. Bà sinh ra tôi, nuôi tôi, bất luận người khác có phỉ nhổ bà, nhưng tôi biết, tôi không có tư cách ghét bỏ bà.

Ngày tôi rời đi, tôi thông báo cho Cố Thừa Đông, tôi chỉ muốn nhìn mặt anh lần cuối cùng, chí ít là trước khi đi. Anh ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi, dù sao tôi cũng muốn ra nước ngoài học, hơn nữa còn phải trị bệnh cho Tô Tình, tôi cần tiền. Tôi không cự tuyệt, dù trong lòng tôi, chuyện này chỉ để chứng minh, tôi và anh, không phải là chưa từng có mối liên hệ nào.

Hai năm sau, một lần nữa, tôi lại ngồi ở thành phố này.

Có người nói, tình yêu nhiều lúc giống như rượu, càng ủ lâu càng thêm tinh khiết. Giống như tôi, vì sao qua lâu như vậy, tôi cũng chưa từng quên anh. Tôi không hy vọng có thể ở cùng anh. Đối với tôi mà nói, điều này thật quá xa xỉ.

Tôi chủ động trả lại tiền cho anh, chỉ là anh không nhận tiền lời. Khi tôi nói với anh tôi muốn vào Cố thị, anh suy nghĩ một chút, cười nói rằng tôi không nên nói với anh, mà nên đi đến bộ phận nhân sự.

Từ trong vẻ mặt anh, tôi có chút sợ, tôi không xác định, anh có phải đã nhìn thấu tâm tư của tôi, mới nói những lời này cho có lệ. Nhưng tôi vẫn đi, đây là chuyện can đảm nhất tôi từng làm.

Thậm chí, tôi còn chủ động hẹn anh đi tảo mộ, tôi biết anh sẽ không cự tuyệt, tình cảm anh dành cho Tô Tây, tôi nhìn trong đáy mắt anh, anh không phải là loại người vô tình.

Vì vậy, chúng tôi cùng đi tảo mộ.

Ở công ty, tôi chưa từng nói chuyện gì về Cố Thừa Đông, nhưng lại nghe tất cả nhân viên nói, vợ anh rất đẹp, như vậy tỉ lệ anh ra ngoài tìm niềm vui cũng giảm xuống, vì phụ nữ bên ngoài đều không đẹp bằng vợ anh. Tuy rằng mọi người chỉ nói đùa, nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu, dù cho tôi biết anh tuyệt đối không phải là người đàn ông nông cạn như vậy.

Ở công ty, trong thời gian thư kí của Cố Thừa Đông mang thai xin nghỉ, tôi thường đi dự tiệc cùng anh. Nhưng mỗi lần, anh đều trả phí tăng ca, mỗi lần dự tiệc đều thanh toán. Tôi biết anh dùng phương thức này để ám chỉ với tôi, đây chỉ là công việc. Anh làm như vậy để không ai nợ ai, nhưng chính tôi lại không thể bỏ đi, nghĩ yên lặng nhìn anh cũng tốt rồi.

Mãi cho đến khi tôi gặp Dương Cẩm Ngưng ở cửa hàng.

Cô lại là vợ của Cố Thừa Đông, khoảnh khắc ấy, nỗi khiếp sợ lại đánh gục tôi. Thà rằng vợ Cố Th


XtGem Forum catalog