
Cô đứng giữa phòng khách thật lớn, lại không biết mình muốn làm gì, nên làm gì.
Cô lấy di động ra, muốn gọi cho Cố Thừa Đông, muốn chính tai nghe anh nói anh muốn ly hôn. Cho dù cô biết, chính mình đang biến thành loại phụ nữ cô từng khinh bỉ.
Cô nhìn điện thoại một hồi, cuối cùng cũng ấn nút, giống như trước đây, tắt máy.
Cô cầm di động, ngồi xổm trên mặt đất, lúc này, sự tĩnh lặng lại khiến đầu óc cô trống rỗng.
Thật ra, cô không muốn, thực sự không muốn…
Dạ dày đột nhiên khó chịu, cô cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, nhưng không thể, liền vội vàng chạy về toilet, nôn hết thức ăn trong bụng ra. Sự khó chịu này, cuối cùng cũng khiến nước mắt cô chảy xuống. Chỉ vì cơ thể không thoải mái cô mới khóc, hoàn toàn không liên quan đến người khác.
Cô ngồi nghỉ một lát, mới định lên lầu. Cô phải ngủ, chỉ khi ngủ mới không phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Cô nhắm chặt mắt, không thèm để ý đến. Cô biết, nếu bây giờ mà mở mắt, sẽ chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Nhưng cô lại sợ, sợ đó là một tin tức vô cùng quan trọng.
Thậm chí tới tận giờ phút này, mặc dù biết rõ mọi việc đã xảy ra, nhưng cô vẫn hy vọng. Cô thật sự hy vọng, mình có thể ngủ một giấc thật ngon, đến khi tỉnh lại, phát hiện mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cô vẫn lựa chọn mở mắt, cô hiểu rõ, tiếp tục giả vờ như vậy, chỉ là lừa mình dối người.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ một số lạ, chỉ có một câu: Cố Thừa Đông ở XXX.
Nơi này, cô từng đi qua, thậm chí cô không hề nghi ngờ tính chính xác của tin tức này, bất kể người nhắn tin có mục đích gì, nhưng cô biết, Cố Thừa Đông thực sự có thể ở đây.
Bởi vì, mộ của Tô Tây ở đó.
(từ chương này mình chính thức gọi tên Suzie bằng tên Tô Tây, sau này có thời gian mình sẽ sửa laị các chương trước.)
Cô nắm chặt di động, đè nén giọt nước mắt chực trào ra, đứng lên khỏi giường. Cô thay bộ quần áo yêu thích nhất, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó mới ra khỏi nhà.
Cô muốn nói chuyện trực tiếp với Cố Thừa Đông một lần, cho dù chính cô cũng chưa biết nên nói gì. Lúc ngồi trên xe, cô lại nghĩ đến cảnh tượng ấy. Nếu cô nói với anh, chỉ vì cô tức giận, chỉ vì cô muốn anh cũng phải khó chịu, chứ thực sự không muốn ly hôn, liệu anh có từ bỏ ý định ly hôn với cô không?
Nhưng hạ mình cầu xin một người đàn ông, có thực sự là điều cô muốn không?
Tới nghĩa trang, cô biết rõ vị trí mộ Tô Tây. Cô đứng rất xa, đã nhìn thấy anh đứng đó. Người cô luôn muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nói được gì.
Cô vẫn đứng yên.
Hình như có một định lý thế này, nếu anh yêu một người, kể cả khi người đó cách xa anh, anh vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy. Cô không biết điều này có đúng không, nhưng cô biết, anh không hề quay đầu lại.
Cô đứng lặng, tự cười với mình.
Giờ phút này, cô không còn muốn giải thích gì với anh nữa. Cứ để anh muốn thế nào thì muốn, dù sao dựa vào những gì anh làm có thể thấy, người quan trọng nhất trong lòng anh vẫn là Tô Tây. Cho dù cô có cố gắng thế nào, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành Tô Tây thứ hai, sau đó vĩnh viễn sống dưới cái bóng của cô ấy.
Cứ như vậy đi, trước giờ cô luôn là một người quyết đoán, cho dù cô biết, lần này trái tim thật sự rất đau.
Nếu nói trong cuộc sống, cô từng “nghiện” rất nhiều người, thì Cố Thừa Đông chính là kẻ cô nghiện nhất. Thật tốt! Kể cả kẻ mình nghiện nhất cô cũng có thể từ bỏ, có thể buông tay. Sau này, cô không cần lo lắng sẽ bị người nắm được điểm yếu, chân chính làm một kẻ không sợ trời không sợ đất.
Đây là một chuyện tốt, một chuyện cực kì tốt.
Nhưng tại sao, cô chỉ cảm thấy ngực mình càng ngày càng đau?
Cô không biết Cố Thừa Đông nói gì với Tô Tây, có lẽ là hoài niệm, cũng có thể là than thở. Cô không biết, cũng không muốn biết.
Cuối cùng, anh cũng nói xong, quay người đi về phía này.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau lại nghĩ, cái gì phải tới đã tới, có lẽ anh có thể hiểu được sự xuất hiện của cô ở đây.
Anh đứng trước mặt cô, không chủ động mở miệng.
Cô khẽ cười với anh, anh có thể không để ý đến cô như vậy, tại sao cô không thể làm được như thế?
“Tôi gọi điện cho anh không được, nên đành phải tới đây tìm anh.” Cô dừng một chút, “Nếu đã kí đơn ly hôn, mọi việc đã rõ ràng, có thể trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, tránh đêm dài lắm mộng.”
Tốt lắm, cô tìm được cho mình lý do tốt nhất.
Tay anh hơi xiết chặt, nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó nghiêng đầu, dường như nếu tiếp tục nhìn sẽ cảm thấy mệt mỏi, “Được.”
Trên đường đi, bọn họ không hề nói chuyện.
Trước cục dân chính, hai người cùng ngồi chờ luật sư Lương đem đơn ly hôn đến.
Cô trầm mặc, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện mình từng đọc. Vợ chồng dẫn nhau đi ly hôn, người vợ hỏi chồng, có thể không ly nữa được không, người chồng từ chối. Sau đó, cuối cùng bọn họ cũng ly hôn. Vừa bước ra khỏi cục dân chính, người vợ chạy thẳng ra đường cái, cố ý bị đâm chết trước mặt chồng.
Cô cũng muốn hỏi anh, có thể khô