
Đã không thông cảm thì thôi, còn bày đặt!
- Mẹ đến để dạy con vài việc vặt. Sau này có
con không thể tối ngày cứ lửng tửng vậy được.-Mẹ tôi bắt đầu
vào chủ đề chính. Tôi lườm anh lần chót rồi cười với mẹ:
- Dạ!
Tôi nuốt nước mắt, miễn cưỡng ôm lấy con búp bê
vải mà mẹ tôi nói xem như đây là con tôi, nói sẽ chỉ tôi cách
bế.
Lơ tơ mơ, không chịu tập trung nên tôi hậu đậu làm
rơi búp bê xuống đất. Hì hì...Cũng may không phải là đứa nhỏ
nhỉ?
-...-Mẹ tôi lườm một cái. Ý muốn nói: Ngốc ơi là ngốc!!!!!
...
Kế tiếp, là pha sữa.
- Mẹ!!!!!!!!!! Con không chịu đâu!!!!! Mẹ đem mà
dạy cho Thế Ưu kìa! cái bếp này từ nay là của anh ấy, con
không có hứng thú nữa đâu!!!!-Tôi giãy nãy. Thế Ưu đứng bên
cạnh bắt đầu "bật hộp quẹt":
- Nguyệt!!! Lần trước em suýt chút là trốn uống
thuốc. Haizzz...Còn bày đặt nói cái gì mà thuốc khó uống,
còn uống nữa sẽ ói luôn con ra ngoài í! Bây giờ em cũng lớn
rồi, to xác rồi a. Làm ơn, đừng có nhõng nhẽo như con nít
nữa!!!
OMG~
- Nhất-Hiểu-Nguyệtttttttttttttttt!!!!-Mẹ tôi "thâm tình" gọi. Tôi run lẩy bẩy:
- D...D..Dạ~
- Thuốc mẹ đưa khó uống lắm à?! Uống tiếp sẽ ói luôn con của con ra ư??? H-ử???
Huhu...Đây chính là uy hiếp trắng trợn. Tôi đang
mang thai nha!!! Con trai yêu quý, mau mau lớn nhanh để còn "bảo
kê" mẹ khỏi bọn họ đi!!!!!
- Dạ đâu có!!! Mẹ đừng có nghe Thế Ưu nói xàm. Dạo này ảnh hay bị..bị...bị...
- Bị gì???-Mẹ tôi dường như đang nghiến răng thì phải?!
- Ơ...Dạ...Bị mớ sảng!!!-Tôi nhắm mắt làm liều.- Mẹ có biết không. Dạo này anh ấy lạ lắm nha. Tối tối đang
ngủ ngon lành tự nhiên bật dậy hỏi con ngày mai muốn ăn gì.
Chưa hết đâu nha!!!! Anh ấy đó, có bữa đang nấu ăn tự nhiên chạy tới hỏi con còn mấy tháng nữa thì sinh!!! Ảnh bị gì rồi
đó!!!!
(Chị này dã man ác liệt!!! Chồng mà nói như là bệnh nhân tâm thần!!!)
Mặt Thế Ưu tối sầm:Em nói nhảm cái gì vậy? Anh bị vậy hồi nào???
Tôi tỉnh bơ:Kệ anh! Đáng đời!!!
Tôi bây giờ rất ư là thoải mái. Đã không còn bị giam lỏng nữa, bản thân có thể đi bộ ra ngoài. Hihi^^
- Nguyệt?!
- Ai...Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Chữ "đó" chưa kịp nhảy ra khỏi miệng thì tôi đã la làng lên. Cũng may chỗ này vắng
người, không chắc người ta tưởng tôi bị gì quá!!!!
- Sao lại là anh, Nghiêm Vĩ?!-Tôi chống hông, hung hăng hỏi.
- Lâu quá không gặp lại em!!! Anh nhớ...
- Nhớ dòng họ nhà anh í!!!
Nặng vía quá đi! Bám mãi không buông!!!
- Hả??? Linh Nguyệt?! Em có thai???
- Tôi đã có chồng, có thai bộ lạ lắm hả???
- Không! Chẳng qua...Hóa ra...
- Hóa cái gì mà ra???
- Lúc nãy anh đằng kia, nhìn thấy người phụ nữ di chuyển như chim cánh cụt...Thì ra là em!!!
T_____T
Anh mới là cánh cụt! Dòng họ anh đều là cánh cụt!!!
- Anh đang chế giễu tôi ư???
- Không có!!!
- Hứ!-Tôi lườm nguýt.
- Nghiêm Vĩ!!!!!!!!!!-Một giọng nói thánh thót như chuông bạc vang lên. Lại ai nữa đây???
- Nghiêm Vĩ!!!!!!!!!!-Một giọng nói thánh thót như chuông bạc vang lên. Lại ai nữa đây???
Tôi quay 180* tìm kiếm người mới gọi hắn ta. Một cô gái trông...khá là xinh đẹp (Tất nhiên là thua tôi!) tuy nhiên hình như cũng đang mang thai thì phải? Tôi thấy bụng cô ta cũng tròn ra!
- Thanh Băng!!!-Mặt mày Nghiêm Vĩ đen lại như lò
nung. Chuyện gì vậy?! Hình như từ lúc mà tôi gặp hắn tới giờ
hắn chưa từng có biểu cảm thê thảm này a?!
- Đây là...-Tôi ngập ngừng...
- Hihi...Linh Nguyệt!!! Anh giới thiệu...đây là mẹ, í lộn, là bà xã của anh!!!-Nghiêm Vĩ cười híp mắt. Tôi mém
chút lăn kềnh ra đất. Huhu...Tôi đang mang thai mà sao cứ shock tôi hết lần này đến lần khác vậy?!!!
- Bà...bà...bà xã anh???-Tôi ngỡ ngàng. Cái tên này vừa lưu manh vừa đào hoa mà còn có vợ?!
- Xin lỗi cô! Chồng tôi rất là rỗi việc. Anh ta
tối ngày cứ nhởn nha nhởn nhơ, những điều khiếm nhã hay tối
kỵ trước đây anh ta nói với cô thì cô cứ xem như là chó sủa ven đường đi. Đừng quan tâm a!!!-Cô gái tên Thanh Băng ấy cất tiếng.
Tiếp đó, cô ấy giẫm mạnh lên chân Nghiêm Vĩ, mắng:
- Đồ chết tiệt này!!! Tối ngày trêu hoa ghẹo
nguyệt, anh có muốn sống nữa hay không???? Tối nay, về nhà không
được ngủ, quỳ gối nguyên đêm cho tôi!!!!-Thanh Băng trừng mắt. Tôi tay kia thẩn thờ xoa xoa bụng, con trai, liệu có phải họ đang
đóng phim truyền hình hay không???
Buổi tối. Tôi đem chuyện đó nói cho Thế Ưu nghe.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, anh cứ la hét như chính anh là người bị tôi nhắc đến vậy.
- Anh đừng có than thở nữa!!! Người em nói là
Nghiêm Vĩ, không phải anh. Anh phải may phước vì có một người
vợ hiền-lành như em n