XtGem Forum catalog
Biến Thái! Tránh Xa Ta Ra!

Biến Thái! Tránh Xa Ta Ra!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322221

Bình chọn: 10.00/10/222 lượt.

̀ đầu cưỡi cổ ư??? Bà, nhất định phải quyết liệt chống trả lại cho tôi!!!!-Tôi khí thế hừng hực khuyên nhủ nó. Nó lườm tôi một

cái sắc như dao lam:

- Hahaha...Nghe mà muốn cười ghê!!! Bà dám quyết liệt chống trả với "anh-Thế-Ưu" của bà không??? Hử???

Ơ...Ơ...Chuyện này...này...

- Sao lại gộp hai cái này lại làm một chứ???-Tôi quê độ, mặt đỏ bừng bừng, cố gắng chống chế để giữ chút sỉ diện cỏn con cho bản thân.

- Hay quá ha!!! Biết nói không à!!! Làm được không mà cứ hò hét? Hứ!

- Tôi...tôi...

Ting...Email của nó lại tới, là từ Lion.

***************Sunflower

Lion: "Em giỏi lắm Ngân Châu!!! Rồi em đừng có hối hận với những gì mình đã nói!!!"

- Ủa???? Mình có làm gì đâu trời???-Ngân Châu

thắc mắc. Tôi thật hận vì bản thân không thể thu nhỏ lại như

là Doraemon mini. Huhu!!!

Nếu không phải tại tôi táy máy tay chân thì bây giờ chắc nó không đau thương thế này!

Candy: "Anh lại lên cơn sao???"

Lion: "Cổ-Ngân-Châu!!!!! Chuẩn bị sẵn bài văn phúng điếu đi là vừa!!!!!!!!"

- Hả??? Tôi...Tôi...-Ngân Châu lắp ba lắp bắp.

- Ngân Châu! Bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành

thì cứ trăn trối ra hết đi, tôi nhất định sẽ giúp bà làm tới

nơi tới chốn. Kiếp sau chúng ta sẽ lại là bạn bè thân thiết

của nhau!!!

Hix! Không cứu nó khỏi kiếp nạn này thì chi bằng nghe nó hấp hối đi.

Trong đầu tôi ẩn ẩn hiện hiện những cực hình tàn bạo nhất...

Là ngủ giường đinh???

Là căng tay phơi nắng 3 ngày liền???

Là ngăm nước cho đến khi da dẻ trắng bạch, nhăn nheo như cụ bà 80, 90 tuổi???

Hay...là ân ân ái ái cho đến chết???

Yá!!! Huhu...Tôi hại bà rồi Ngân Châu ơi!!!! Oaoaoa...Tôi hối hận quá!!!! Hối hận quá!!!

Oành.

Một tiếng động lớn vang lên, dội lại làm tôi muốn ngất luôn. Huhu! Không phải nhanh thế đã đến tuyên án chứ?

- Anh...anh...anh...bình tĩnh!!! Bình tĩnh tí

nào!!! Uả??? Mà...mà...anh đi...đi bằng máy bay tới hay sao mà

lẹ vậy??? Hử???-Ngân Châu lắp ba lắp bắp trông đáng thương ghê

gớm.

- Em lặp lại những lời mới nhắn khi nãy. Nhanh!

- Ơ...là...là..."Anh lại lên cơn sao???"

- Trước đó!!!

- Là...là...là cái gì???? Ai biết gì đâu??? Tự

nhiên nhào vô đây kêu nói biết nói cái gì?! Vô duyên.-Ngân Châu

giận dữ giậm chân oành oành.

- Em còn dám nói!!! Hả?

- Ơ...Ơ...Coi như tôi sorry đi! Ha?! Em...em sẽ...bù đắp cho anh!

- Bù đắp thế nào???

- Em...em...kể chuyện cười cho anh nghe nha?!

- Kể!

Chết rồi! Kể chuyện cười??? Hơ hơ...Cái chiến tích huy hoành hồi đó còn chưa đủ nhục nhã hay sao hả bà???

- Ơ...Là...là...thế này. Có...có một...

- Em bị nói lắp sao???

- Không có!!! Để em kể lại! E hèm! Có một cô gái nói với chồng:"Anh thật can đảm khi cưới em!"

Chàng trai hỏi:"Tại sao???"

Cô gái nói:"Vì mẹ em nói chỉ có súc vật mới cưới em!"

Hahahaha...Vui không??? Hử???

Nó kể một mạch. Quác quác quác!!! Đức mẹ Maria ơi!!!

- Sao thế??? Sao không ai cười thế hả???-Nó dáo dác.

- ...Em nghĩ nó mắc cười lắm hả???-Tiêu Duẫn mặt mũi tối như là đêm ba mươi.

- Phải! Trong tuyển tập truyện cười đăng thế mà!!!

- CHẲNG MẮC CƯỜI GÌ HẾT!!!!-Tiêu Duẫn hét tướng lên. Tôi thấy tình thế không ổn nên muốn can thiệp:

- Hai người nên...

Tiêu Duẫn lườm tôi.

- Nên đến nơi kín đáo để...tâm sự. Tôi...đi trước!!!

Hahaha...Bye!-Tôi không đủ can đảm nói ra tiếng lòng nên đành hy

sinh bạn tốt.

...

Chuyến du lịch đến đây là phá sản. Ngân Châu, bảo trọng nha!!!

- Áaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!-Trong phòng truyền ra một tiếng hét của ai đó (Mà mọi người đều biết là ai!)

- Ngân Châu???

Tôi đi được hai bước thì nghe được tiếng la thất

thanh ấy của bạn tốt, bước chân định chạy vù đi đột nhiên

khựng lại. Tôi...có nên vào cứu nó hay không???

Vào, không vào, vào, không vào...Á!!!! Vào hay là không??????

- Cứu với a!!!!! Huhu...-Tiếng hét đó lần nữa reo lên. Tôi rất muốn xông vào cứu nhưng...tôi sợ vào rồi thì không ra được nữa!!!

- Ngon la nữa đi! Tôi cho em la đấy!!! Hả??? Dám hay không???

Tôi nhiều chuyện ghé mắt vào lỗ hổng nhỏ nhìn trộm.

- A?!-Tôi la nhỏ một tiếng. Do chỉ nhìn thấy qua

một lỗ hổng chút xíu xiu nên tôi chỉ thấy Ngân Châu bị đè bẹp

trên giường, quần áo xốc xếc, mặt mũi nước mắt ròng ròng.

Phải nghĩ cách, nghĩ cách cứu nó!!! Haizzz...Làm sao đây???

****************Sunflower

- Áaaaaaa!!! Sao không có ai tới cứu mình hết vậy??? Nguyệt ơi! Bà chết ở đâu rồi?!!! Oaoaoa...

Tôi thấy nó thê lương như vậy thành ra cũng không

dám vào luôn. Thôi thì...Ngân Châu ơi! Ngày này năm sau tôi sẽ

làm đám dỗ cho bà! Còn nữa, tôi sẽ nhắc nhở cho má bà là Xuân na