
ngàng.
Vân kéo Hàn vào căn phòng khách lộng lẫy, trải thảm mềm, bộ salon hồn nhung chễm chệ một góc phòng khách.
Chiếc bình bông bằng pha lê trong suốt.
- Ba mẹ ơi! Con mang Hàn về rồi đây này!
Y Vân gọi vọng vào trong và vợ chồng ông Cao gần như xuất hiện ngay. Bích Hàn phập phồng đón nhận giông bão sắp xảy tới. Ông Cao Kế Thiện cao và gầy, đôi mắt kính thẳng với một khuôn mặt cương nghị Bà Cao mập hơn, tóc bới, quý phái trong chiếc áo dài xanh. Hàn không dám nhìn lâu nàng lí nhí trong miệng:
- Chào hai bác.
Bà Cao Kế Thiện nói:
- Đừng khách sáo như vậy. Bà đã biết hết lai lịch của Hàn. Đời sống khốn khổ đáng thương, cộng thêm những gia vị mắm muối khi Vân tường thuật - Lại đây con, chuyện của con bác biết hết rồi, không ngờ trên đời này còn có những chuyện khổ ải như vậy! Đến đây con, đến đây với bác.
Hàn thu hết can đảm nhìn lên, bao nhiêu xúc động ray rứt, sợ hãi làm mắt nàng đọng đầy lệ. Bà Cao kéo Hàn đến trước mặt, ôm trong vòng tay, an ủi:
- Đừng, đừng khóc nữa con. Bắt đầu từ bây giờ con cứ nghĩ như con đã có một đời sống mới, không có ai ức hiếp con nữa đâu.
Câu nói như cơn sóng phá vỡ cửa đê, Hàn òa lên khóc. Hàn khóc không phải vì sợ hãi, buồn lo mà vì bị khơi đúng tâm sự. Trước kia, có lúc Hàn đã nghĩ tới nhưng nàng không ngờ bà Cao lại hiền hậu như thế này. Một con bé mồ côi, một cánh chim cô đơn mệt mỏi đã qua được vùng bão tố và đáp trúng một tổ ấm bình yên. Nó lúng túng không biết phải ứng phó thế nào với hoàn cảnh mới.
Bà Cao dìu Hàn về phía ghế:
- Đẹp thế này mà chẳng ngờ phải khổ như vậy. Bà Cao lấy khăn tay chùi mắt cho Hàn - Dì ghẻ tàn nhẫn quá hở con? Nếu bác mà có được một đứa con như vầy, chắc bác phải cưng lắm.
Y Vân đứng cạnh chợt nảy ra ý kiến:
- Bích Hàn, em mất cha mất mẹ từ nhỏ, coi như là mồ côi, cha mẹ chồng chị lại muốn có một đứa con nuôi, thì sao em chẳng chọn dịp này nhận người làm cha mẹ nuôi đỡ đầu đi chứ?
Ý của Y Vân đánh thức Hàn, nàng quỳ xuống ghế chấp tay lại bà Cao:
- Xin lạy mẹ ạ.
Bà Cao mừng quá đỗi sinh ra lúng túng:
- Ồ khỏi..khỏi con! Kiếp trước chắc mẹ phải tu nhiều lắm mới có được đứa con gái đẹp như con thế này.
Và quay lại Y Vân, bà gọi:
- Vân ơi, Vân! Con vào trong bàn trang điểm lấy chiếc vòng cẩm thạch cho mẹ. Nhận con nuôi phải có một món quà ra mắt chứ!
Y Vân vui mừng, không ngờ Hàn lại tốt phúc như vậy, vừa mới bước chân vào gia đình họ Cao đã được mọi người yêu thích. Nàng chạy vội vào trong lấy chiếc vòng, trong lúc Bích Hàn quay sang ông Cao Kế Thiện với một lạy ra mắt cha nuôi.
- Thưa cha.
Ông Cao Kế Thiện cười thật to. Từ xưa đến nay ông là người ít chịu bày tỏ tình cảm riêng tư, nhưng hôm nay đặc biệt, ông quay sang vợ:
- Em bảo con Liên tối nay cho một con gà quay, làm thêm mấy món ăn ngon, khui một chai rượu để ăn mừng nhé!
Y Vân mang chiếc vòng ra, cũng vừa lúc Thiên ôm gói áo bước vào. Trông thấy trước mặt mẹ vừa cười vừa chảy nước mặt, chàng ngạc nhiên:
- Ủa! Có chuyện gì nữa đây?
Y Vân sung sướng vọt miệng:
- Không có chuyện gì cả. Mẹ cha vừa mới nhận Hàn làm con nuôi, từ đây cô bé sẽ được ở lại nhà chúng ta một cách danh chánh ngôn thuận rồi.
Bà Cao mang chiếc vòng vào tay Hàn khiến Hàn cảm động:
- Món quà này của mẹ quý quá, con không dám nhận đâu.
- Đừng nói vậy! Bà Cao cười nói - Tại sao lại không dám nhận? Vòng này mẹ có đủ một đôi, một chiếc mẹ đã cho chị Vân con, còn một chiếc phải là của con chứ?
Chiếc vòng có vẻ to so với cườm tay ốm yếu của Hàn. Bà vuốt ve nói:
- Tội nghiệp, ốm quá rồi! Mai phải bảo con Liên mua thêm một ít gan heo, gà ác....nấu canh cho con tẩm bổ. Con gái phải mập mạp hồng hào trông mới đẹp chứ.
Hạo Thiên đứng gần đấy chêm vào:
- Mẹ chăm sóc Hàn kỹ quá, con phải gọi cô Liên ra mới được.
- Gọi Liên làm gì?
- Gọi cô ấy mang ra đây cho con chai giấm.
Bà Cao ngạc nhiên:
- Con bảo lấy giấm chi vậy?
- Thì để con uống chứ! Hạo Thiên giả chau mày ủ dột - Mẹ yêu Hàn quá con không ghen sao?
- Ồ! Cái thằng quỷ này! Bà Cao cười tức hơi - Được rồi, nếu con muốn. Vân này, bảo con Liên mang chai giấm ra để thằng Thiên uống trước mặt mọi người.
Y Vân cười và gọi vào trong, cô Liên ngơ ngác, mang chai giấm ra. Hạo Thiên nhìn chai giấm trợn mắt:
- Bây giờ con phải uống thật à?
- Tại con đòi. Bà Cao cười nói - Đòi rồi bây giờ không chịu à?
Y Vân tiếp tay với mẹ chồng trêu Thiên:
- Đúng rồi, đại trượng phu mà không lẽ lại rút lại lời nói sao?
Cao Hạo Thiên nhìn quanh, chàng thấy mình không còn ai đồng mình nên đưa cao tay lên đầu:
- Được rồi, uống thì uống chứ!
Và giựt lấy chai giấm trong tay cô Liên mở nắm, nhưng Bích Hàn đã chạy đến.
- Đừng anh, đừng anh! Giấm chua lắm, anh uống thật không sợ bị lủng bao tử ư?
Hạo Thiên giả vờ gục gặt:
- Cả nhà chẳng còn ai thương anh hết, nhưng chỉ có cô em nuôi, vậy thì để chìu em, anh không uống nữa.
Bích Hàn cười thích thú trong khi Y Vân kêu to:
- Không được mẹ ơi, chúng ta lại bị mắc mưu anh Thiên rồi!
Bà Cao vẫn chưa hiểu rõ:
- Tại sao?
- Chai giấm con nguyên kìa.
- À thì ra... Bà Cao cũng kêu lên - Thiên, tại sao ban nãy bảo u