pacman, rainbows, and roller s
Bích Vân Thiên

Bích Vân Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322233

Bình chọn: 9.00/10/223 lượt.

phòng khách lại tiếp tục reo.

- Chắc chắn là con bé gọi lại.

Thiên nói, Y Vân chạy vụt ra khỏi phòng. Nàng cầm ống nói hỏi:

- Ai? Ai đó?

Bên kia đầu giây, giọng nói xa lạ của một đứa trẻ, nó vừa khóc vừa nói:

- Con muốn tìm cô Vân dạy chị con học đấy!

- Chính tôi dây. Y Vân trả lời nhanh, vừa tò mò vừa ngạc nhiên - Em là ai? Tìm tôi có việc gì?

- Cô ơi! Con bé khóc không thành tiếng - Cô lại nhà con nhanh đi, chị con sắp chết rồi!

- Em nói gì? Vân ngơ ngác - Em là ai, em là ai mới được chứ? Còn chị em sao lại chết?

- Chị con gần chết rồi, chị ấy tên là Du Bích Hàn. Cô Vân, cô làm ơn đến nhanh đi, chị con muốn gặp mặt cô, chị ấy sắp chết...

Du Bích Hàn! Cái tên như tiếng sét lóe nhanh trong đầu Vân và lập tức đôi mắt buồn buồn trên gương mặt xanh xao của cô học trò hiện ra.

- Bây giờ chị em đang ở bệnh viện nào?

- Không có ai chở đi bệnh viện hết. Con bé nức nở - Mẹ không cho, mẹ bảo phải để ở nhà...

- Nghe này, em hãy về nhà canh chừng, tôi sẽ đến.

Y Vân nói và bỏ ống nghe xuống, khoác vội chiếc áo định xông ra khỏi phòng. Hạo Thiên níu lại:

- Em làm gì thế? Em biết bây giờ mấy giờ rồi không?

Y Vân trầm giọng:

- Anh Thiên, anh yêu em chứ?

- Cái gì? Hạo Thiên ngạc nhiên - Dĩ nhiền là anh lúc nào cũng yêu em.

- Nếu thế thì anh đừng nên hỏi gì cả. Y Vân nói nhanh, thái độ nghiêm nghị - Anh mặc áo vào ngay bây giờ và đưa em đi, cứu người quan trọng như cứu hỏa chúng ta không được bê trễ, mau lên, mau lên!

Hạo Thiên vội vã ngồi dậy thay áo chàng cằn nhằn:

- Nhưng ít ra em phải cho anh biết là em đang cuống lên vì cái gì chứ?

- Có một đứa học trò cũ của em gặp tai nạn. Y Vân cầm ví lên, vừa nói vừa bước ra ngoài trước - Em gái nó bảo sắp chết rồi.

- Nhưng em đâu phải là bác sĩ? Em đến đó làm gì? Hạo Thiên vừa bước theo vừa cằn nhằn - Đến cũng vô ích thôi, đến làm chi không biết!

- Nhưng em phải đến. Vân cắt ngang - Anh biết Du Bích Hàn không? Con bé mà lúc trước em đã nói với anh một lần...

- Trời đất! Hạo Thiên ngẩn ra - Thế mà anh tưởng em đã cắt đứt với cái tên đó từ lâu rồi chứ?

Bà Cao và ông Cao cũng đã thức dậy, nhìn thấy đôi trẻ chuẩn bị như sắp đi đâu, bà kinh ngạc:

- Làm gì thế? Nửa đêm nửa hôm chúng bây lại sửa soạn đi đâu?

- Xin lỗi mẹ Y Vân nói nhanh - Nhưng con có một người bạn bệnh nặng lắm, con phải đến thăm, nếu thấy không có gì trở ngại, chúng con sẽ về ngay, mẹ đừng lo.

Và không đợi bà Cao phản ứng. Vân đã vù ra cửa, Hạo Thiên vẫn làu nhàu:

- Anh thấy em có lẽ điên mất. Học trò thì học trò chứ! Mới dạy có một tháng mà... Người ta còn có ông bà cha mẹ Việc gì đến mình? Bệnh thì có bác sĩ, sao không tìm đến bác sĩ mà tìm đến em? Cả nhà con bé chắc lại điên mất. Điên lại gặp điên nên mới nửa đêm đã....

Y Vân choàng tay qua người chồng, hôn lên miệng không để câu nói dứt:

- Nếu anh yêu em thì anh đừng càu nhàu nữa.

Hạo Thiên nhìn vợ, lắc đầu:

- Không bao giờ anh thắng được em.

Cả hai chui vào xe, Thiên nổ máy:

- Đi đâu đây?

Y Vân chỉ đường. Khu phố tên gì nàng cũng đã quên mất. Xe chạy giữa những con đường tối tăm, vòng qua khu phố lụp xụp gần Tòng Sơn, sau cùng ngừng trước một xóm lao động với những căn nhà hộp quẹt.

- Ở đây sao thấy ớn quá! Thiên nhún vai - Để anh đi với em. Căn nào, nhớ không?

Y Vân nhìn những căn nhà gần giống nhau. Không làm sao phân biệt được nhất là trong bóng tối om om thế này. Đứng giữa hẻm, khi còn ngơ ngác thì chợt thấy một chiếc bóng nhỏ nhắn, kéo lách cửa chạy ra:

- Cô... cô là cô giáo Vân?

Y Vân đáp nhanh:

- Phải, em là em của Hàn?

Bích Hà kéo tay Vân lôi nhanh, bàn tay con bé lạnh buốt.

- Chị con.. chị con.. sắp chết rồi!

Nó thút thít, Y Vân phải trấn an:

- Đừng sợ, hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ vào ngay.

Và nàng quay sang Hạo Thiên:

- Anh Thiên, đi với em anh, ở trong này có người đàn bà kỳ quặc lắm, em chống không lại đâu.

Tất cả xông vào nhà. Vừa qua cửa, Vân đã thấy một người đàn ông cao lớn ngồi trong chiếc ghế mây cũ với chai rượu trên bàn. Cả gian phòng ngập đầy mùi rượu, mùi mốc và mùi nước tiểu...Bên cạnh gã đàn ông, một người đàn bà dơ bẩn trông thấy Hạo Thiên và Y Vân bước vào đã nhảy lên:

- Mấy người là ai? Tại sao nửa đêm nửa hôm vào nhà người ta làm gì?

Y Vân có Hạo Thiên đứng cạnh, điềm tĩnh:

- Nghe nói Bích Hàn bệnh, chúng tôi ghé thăm, hiện nó nằm ở đâu?

- Đây này, đây này!

Y Vân bỏ mặc người đàn bà, theo chân cô bé vào trong. Căn phòng tối mò, tanh mùi máu...Ngọn đèn 60 watts không đủ sáng. một lúc, Vân mới thấy trên giường tre tấm thân gầy vọt của Hàn, co ro trong chăn nệm rách. Đầu con bé ngoẹo qua một bên, máu lấm lem cùng khắp... Cảnh này khiến Vân nghe rụng rời, nàng quay sang chồng:

- Họ định giết chết con bé!

- Không, không phải đâu, Bích Hà lắc đầu - Tại chị Hàn bệnh, chị ấy ói máu từ chiều đến giờ.

Hạo Thiên bước tới cúi xuống nhìn, chàng đưa tay sờ mũi bệnh nhân. Vẫn còn thở.

- Còn sống...

Vân cũng bước tới giường, nắm tay Hàn:

- Hàn ơi, Hàn!

Bích Hàn vẫn nằm bất động, chỉ có lỗ mũi còn thở. Ngọn đèn leo lét giữa cơn gió lộng. Đột nhiên, Vân thấy tức giận. Bệnh thế này mà vẫn tỉnh b