
ọ. Thân thể mềm nhũn không chút sức
lực, lâng lâng như đang bay giữa chín tầng không, làm thế nào cũng chẳng thể tìm được chỗ để bản thân được lưu lại.
Tràn ngập
trong tim đều là những cay đắng khổ đau khó diễn tả bằng lời, muốn thốt
ra ngoài cũng chẳng được, đôi mắt đang sưng lên đau đớn, dòng nước mắt
nóng bỏng mất đi sự khống chế tuôn chảy khắp nơi trong thân thể tôi,
lặng lẽ bò lên cả khuôn mặt đang khô ráp, cứng đờ.
Nuôi dưỡng
giấc mộng suốt ba năm ròng rã, dường như nó vẫn còn đang tiếp diễn, chỉ
có điều lúc này lại tràn ngập nỗi bi thương vô vọng.
Lúc đôi mắt
đau nhức có thể mở ra được, tôi mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Vô Song
đi đi lại lại trước tấm rèm, thậm chí tôi còn tưởng rằng mình vẫn còn
đang chìm trong giấc mộng. Chỉ có điều, tôi thật sự không hiểu nổi, con
người sau khi chết đi rồi mà vẫn có thể nằm mơ được sao?
Mệt mỏi đưa
tay ra, tôi vén tấm rèm đầy hoa văn trong giấc mộng, nhìn ra bóng dáng
mờ nhạt bên ngoài. Đúng lúc đang lặng người đi thì nỗi đau từ bụng lại
truyền lên dữ dội.
“Vô Song?”
Tôi thử cất
tiếng gọi tên. Giọng nói yếu ớt, tựa như tấm lụa giữa bão táp, bất cứ
lúc nào cũng có thể bị cuốn đi không còn thấy tung tích đâu nữa.
Vậy nhưng Vô Song vẫn nghe thấy, vứt thứ đồ đang cầm trên tay, vội vã chạy vào trong tấm rèm, vừa nhìn vào đôi mắt của tôi vừa vui mừng thét lớn: “Ninh cô
nương, cô nương tỉnh rồi sao?”
Trái tim tôi bỗng nhiên lại rộn ràng trống đánh.
Khi gắng sức dựng người dậy, cơn đau từ phía dưới chân cũng theo đó mà truyền lên,
khiến cho nửa thân người lúc này chìm trong đau đớn.
Ninh cô nương, chứ không phải là Ninh chiêu nghi.
Căn phòng lạ lẫm này có tấm rèm thêu hoa văn cỏ xanh màu bạc bên dòng suối trong
xanh, gần giống như màu sắc mà tôi hay dùng khi còn trong Hoàng cung.
Thế nhưng thành giường lại có màu xanh ngọc cao quý, khắc hình các vị
tiên đang thư thái dạo chơi trên tiên đảo, nét mặt vui vẻ, quả nhiên
toát lên một khí thế sang trọng, quý phái hơn người.
Qua tấm rèm
mỏng manh, tôi có thể nhìn thấy rõ cách bài trí, sắp xếp đồ đạc trong
gian phòng, tất cả đều được làm từ gỗ đàn hương hoặc gỗ cây hoa lê quý
hiếm, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, toát lên khí thế uy nghiêm, ngạo nghễ
giống như căn phòng ở Phú Liên Các của Đường Thiên Trọng trước kia.
Tôi cau chặt đôi mày, bất lực tựa người vào chiếc gối rồi nói: “Tại sao ta vẫn chưa chết?”
Vô Song kinh ngạc, nhanh chóng mỉm cười: “Cô nương làm sao mà chết được? Hầu gia đã
mang hết tất cả các linh đơn diệu dược quý hiếm trong vương phủ đến ngày đêm ở cạnh bên cô nương, ngay cả Diêm Vương nhìn thấy cũng phải nhường
nhịn vài phần, làm sao còn dám đưa cô nương đi được nữa chứ? Hôm qua,
các đại phu đã bẩm lại cùng hầu gia, nói rằng cô nương đã không còn nguy hiểm tính mạng, hầu gia mới an tâm được, có điều lại sợ cô nương lo
lắng, thấp thỏm đến mức tổn thương thần trí, nên lại cho uống thuốc, để
cô nương nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày”.
Nghe câu nói của Vô Song, dường như tôi đã mê man nhiều ngày nay rồi.
Thế còn Trang Bích Lam thì sao?
Nam Nhã Ý thế nào?
Tôi gần như chẳng thể thở nổi nữa, cố sức gắng gượng một lúc lâu mới có thể cất tiếng nói: “Nhị gia… của các người đâu?”
“Nhị gia?”
“Đường Thiên Kỳ”.
Tôi nhớ rõ
ràng, Đường Thiên Trọng ngồi cao trên lưng ngựa, thao túng tính mạng của những người khác. Hắn dặn dò Đường Thiên Kỳ phải mang đầu của Trang
Bích Lam về, nếu không thì thay bằng đầu của chính bản thân.
Đối xử với đệ đệ ruột thịt của mình mà hắn còn độc ác, tàn nhẫn như vậy, trở mặt vô tình vô nghĩa.
“Ồ”. Vô Song mỉm cười. “Nhị gia đang ở trong phủ, mấy hôm trước tìm được một mỹ
nhân, ngài yêu thương vô cùng, mấy ngày rồi chẳng bước chân ra khỏi cửa. Sao thế, cô nương cũng quen biết nhị gia sao?”
Đường Thiên Kỳ đang vô cùng an nhàn, sung sướng, đương nhiên là chiếc đầu của hắn vẫn nằm trên cổ.
Vậy nghĩa là Trang Bích Lam…
Tôi hít một hơi thật sâu, trái tim cảm thấy đau nhói vô cùng, đầu tựa trên gối, đau đến mức rên thành tiếng.
Vô Song vô cùng kinh hãi, nhanh chóng đỡ tôi dậy rồi hỏi: “Cô nương, cô nương, người cảm thấy chỗ nào khó chịu?”
Có lẽ trong
giấc mộng kia tôi đã khóc cạn nước mắt, thế nên lúc này sống mũi cay xè, đau đớn thấu tim, vậy mà mắt tôi không hề có chút nước mắt nào, có điều vẫn thì thầm cất tiếng hỏi: “Vậy còn… Trang… Trang…”
Vô Song cực
kỳ thông minh, mẫn cảm, lập tức hiểu ngay mọi chuyện, vội vã đáp lời:
“Cô nương đừng lo lắng, Trang công tử không sao hết, Khang hầu phu nhân… ừm, người phụ nữ ở cạnh bên Trang công tử cũng không sao hết”.
Tôi vội vã thở gấp, nắm chặt lấy bàn tay của Vô Song, đợi nghe cô bé nói tiếp.
Vô Song tỏ
ra hơi do dự, đôi mắt lưỡng lự giây lát rồi mới nói: “Nghe nói hầu gia
đã hạ lệnh xuống, không được gây tổn thương đến tính mạng của hai người
đó, cho nên có lẽ hai người đó sẽ không…”
“Bọn họ… giờ đang ở đâu?”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Song, mong rằng có thể nắm được chút tin tức rõ ràng từ trong những câu nói của cô bé.
“Điều này…”
Vô Song đưa mắt ra chỗ khác, trốn tránh tôi, do dự không