
ở Thượng Hải cứ tăng mãi không hạ, những chuyện linh tinh của đám người giúp việc, lữ hành tuần trăng mật ở Địa Trung Hải.
Ừm... loại ngôn tình có nội dung gì chứ ?
"Đó là câu chuyện về một cô bé thầm mến một cậu bé."
"Vì sao cô ấy không nói cho cậu ấy biết ?"
"Cô ấy không dám nói."
"Sao lại không dám ? Cô ấy nói cho cậu ấy biết, rốt cuộc cũng chỉ có hai kết quả, cậu ấy chấp nhận cô ấy, hai người ở chung một chỗ; hoặc cậu ấy không chấp nhận cô ấy, hai người bọn họ không thể ở bên nhau. Cô ấy không nói cho cậu ấy biết, kết cuộc là hai người bọn họ vẫn không thể bên nhau, tính ra nếu cô ấy nói cho cậu ấy biết, kết quả còn tốt hơn nhiều."
Tôi kinh ngạc nhìn những lời của anh, tôi chưa bao giờ xem xét vấn đề dưới góc độ này, nguyên lai nếu xuất phát từ góc độ kinh tế học, vấn đề này lại có thể đơn giản như thế, nhưng thật sự nó có thể đơn giản giống như việc lựa chọn một kế hoạch đầu tư hay sao ?
Sự trầm mặc một lúc của tôi đã khiến anh hiểu lầm, anh liền nói một cách khách khí : "Không quấy rầy bạn xem tiểu thuyết nữa."
Tôi lập tức trả lời : "Bây giờ em có xem đâu, em chỉ đang nghĩ lại những lời anh vừa nói, cảm thấy cũng khá đúng, lúc em xem truyện thì không nghĩ được như vậy, chỉ cảm thấy rất đồng tình với nữ chính mà thôi. Anh phải đi nghỉ rồi sao ạ ?"
"Hôm nay vận dụng đầu óc bao nhiêu lần, từ sáng sớm đã phải ngồi đồng ở quán café, người đã vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn không thể nghỉ ngơi được, tôi lại không muốn nhìn tới bất kỳ thứ gì có dính dáng tới công việc nữa, muốn xem TV, lại phát hiện ra toàn thứ không xem nổi, không phải mấy bộ phim võ hiệp mặc áo vải gai, thì cũng là một đám diễn viên cạo trọc nửa đầu.[6'> "
Tôi bật cười trước máy tính : "Để em kể cho anh nghe một câu chuyện cổ đi."
"Được ! Là truyện kết thúc có hậu sao ?"
"Không rõ ạ, tác giả vẫn viết tiếp. Bây giờ có rất nhiều người viết đăng trên mạng, có phần giống với những truyện đăng dài kỳ trên báo ngày xưa, ưu việt là không trải qua sự cắt gọt xét duyệt của biên tập, tác giả có thể biểu đạt trung thực tư tưởng của mình, khuyết điểm là không qua cửa biên tập, nhiều cái bị bỏ lửng, không có kết thúc."
" ? Thế thì bạn cũng chỉ có thể kể tới chỗ còn tiếp mà thôi sao ?"
" ? Kể cả thế thì cũng dài lắm, anh cũng chẳng có đủ thời gian nghe hết đâu!"
"Một câu chuyện cổ rất dài ?"
"Một nghìn linh một đêm."
Anh cười to : "Đừng khẩn trương, cho dù bạn kể không hay lắm, tôi cũng sẽ không chặt đầu bạn đâu[7'>"
Tôi tiếp tục mỉm cười hạnh phúc với máy tính, nếu anh là quốc vương của em, em tình nguyện mạo hiểm bị chặt đầu, cũng nguyện ý làm cô gái người Ả rập kia.
Tôi và anh cười đùa một hồi, anh một câu, tôi một câu ngồi nói chuyện lung tung. Tôi vô cùng cảm kích những người đã phát minh ra internet, như là có những sợi dây vô hình, trong một cái đêm khuya như thế này, hai kẻ cô đơn bọn tôi có thể làm bạn với nhau.
Tôi biết rằng anh chẳng biết gì cả, không biết lúc anh đá bóng, đã từng đá trúng huyệt Thái Dương của tôi, không biết mỗi trận bóng rổ mà anh tham gia, tôi chưa bao giờ vắng mặt, và cũng không hề biết rằng chỉ vì một câu nói : "Tôi ở Thanh Hoa chờ bạn" của anh, tôi đã cố gắng đuổi theo bước chân anh, thật thần kỳ mà có thể thi đỗ vào Thanh Hoa...
Có điều, không sao cả, tôi thầm cảm tạ trời cao, đã cho tôi cơ hội này, để cho anh và tôi lại bắt đầu mở ra thêm một lần nữa câu chuyện cổ đã từng bắt đầu từ rất xa xưa. Một nghìn linh một đêm là một khoảng thời gian rất dài, tôi hy vọng đợi khi câu chuyện của tôi kể xong, tôi và anh cũng có thể giống như vị hoàng đế và cô gái A rập kia, có thể có cái kết thúc " từ đó trở đi, hai người sống hạnh phúc với nhau tới trọn đời."
--------
Kể từ ngày đó, ngày nào tôi cũng online MSM, cho dù Tống Dực login vào bất kỳ thời điểm nào, cũng có thể thấy tôi. Dù sao cũng là người xuất thân từ cùng một trường trung học, cùng một trường đại học, chúng tôi có vô số đề tài có thể nói chuyện với nhau, một điều trọng yếu hơn nữa, là trên thế giới này, trừ cha mẹ của anh, tôi tin rằng chẳng có bất kỳ người nào chú ý tới anh trong một khoảng thời gian dài như tôi, tôi biết loại sách anh thích đọc, tôi biết hoạt động thể dục anh thích chơi, biết loại thực vật anh thích ăn, đương nhiên tôi cũng biết loại sách anh ghét, loại hoạt động thể dục anh ghét và những loại thực vật anh ghét ăn. Tôi đã đi qua tất cả những địa phương anh từng qua, xem tất cả những loại sách anh từng xem, nghe tất cả những bài hát anh từng nghe, làm những chuyện anh đã từng làm, rất nhiều lần anh vừa mới nói nửa câu đầu, tôi đã có thể nói tiếp ra toàn bộ phần còn lại.
Chúng tôi cùng tán gẫu những chuyện thời thơ ấu, tán gẫu những chuyện linh tinh thời trung học, những chuyện thời đại học, cả những chuyện trong hiện tại, bàn luận về một quyển sách, một bộ phim, một bài hát, ngay cả chính anh cũng phải kinh ngạc, từng nói với tôi : "Sao tôi cứ cảm thấy dường như tôi và bạn đã quen nhau từ lâu lắm rồi, nếu không phải chuyện này xảy ra đúng với tôi, thực tôi cũng không thể tin nổi." Tôi thoáng ngồi mỉm cười với màn hình máy tí
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập