Polaroid
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325180

Bình chọn: 9.5.00/10/518 lượt.

cho mọi thứ có vẻ bình thường, cười nói : “Trông khá là phong phú.”

Tôi cười : “Kim chi do mẹ tôi muối, lúc nào ăn chỉ cần lấy ra là được. Sữa thì bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lên, công lao duy nhất của tôi là hai cái bánh ngô trứng này.”

Lục Lệ Thành cắn một miếng bánh : ” Ăn được lắm.”

Tôi liền đáp : “Tôi cứ nghĩ là đồ ăn trong tủ lạnh chắc quá hạn hết cả, định nấu bát cháo ngô, không ngờ lúc nhìn hạn sử dụng của đống trứng, phát hiện ra vẫn chưa quá hạn…” Giọng tôi nghẹn trong cổ họng, sinh ly tử biệt thế mà chỉ diễn ra trong vòng có một tuần. Một tuần trước, mẹ tôi còn bận rộn trong gian phòng này.

Tôi cúi đầu, lẳng lặng ăn. Lục Lệ Thành cũng không nói nữa.

Đợi cha tôi ngủ dậy, tôi lại đỡ cha ra bên ngoài tản bộ, nói chuyện phiếm với cha.

Sau khi ăn trưa được một lúc, y tá đuổi chúng tôi ra ngoài, nói thời gian thăm bệnh đã hết, đã tới lúc để bệnh nhân nghỉ ngơi.

Tôi nhờ Lục Lệ Thành đưa tôi về căn phòng tôi vẫn ở, lúc sắp tới tòa nhà nhà tôi, tôi lại kêu anh ta dừng xe.

Tôi đi vào một phòng đại lý nhà đất, một người đàn ông thấy tôi và Lục Lệ Thành một trước một sau bước vào, tưởng là hai vợ chồng, lập tức đón tiếp rất nhiệt tình : “Hai người tới mua phòng sao ?”

Tôi lập tức ngồi vào ghế đối diện với anh ta : ” Không, là bán nhà”

“À, thế phòng như thế nào ?”

“Ở ngay hoa viên XX cách chỗ các anh không xa lắm.”

Người đàn ông nhanh chóng đưa mẫu cho tôi điền : “Khu vực đó ổn lắm, gần trạm tàu điện ngầm, phòng của chị có rộng không ? Nếu không rộng lắm, thì dễ bán, rất nhiều người trẻ tuổi thuộc thành phần trí thức vừa ra công tác đều thích mua nhà ở khu vực này.”

Tôi đang chuẩn bị cúi đầu điền vào mẫu, Lục Lệ Thành đã giơ tay chặn ngang tờ giấy : “Cô làm thế là có ý gì ? “

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta : “Tôi muốn bán nhà.”

“Tai tôi cũng không điếc. Vì cái gì chứ ?”

“Đây là chuyện riêng của tôi, cũng chẳng liên quan gì tới anh chứ ? “

Lục Lệ Thành nhìn tôi chằm chằm : “Nếu cô lo lắng vì tiền thuốc men của cha cô, còn có phương pháp khác để giải quyết.”

Tôi cười nhạt : “Giải quyết thế nào ? Không phải anh thật cho rằng bảo hiểm y tế có thể chi trả toàn bộ đấy chứ ? Chắc anh cũng biết quá trình chữa bệnh phải tiêu tiền như nước. Lần trước cha tôi bị bệnh một năm, tiền giải phẫu, tiền nằm viện và hóa chất trị liệu, tổng cộng nhà tôi phải chi ra mười sáu vạn ! Đấy là chưa kể những chi phí vụn vặt khác. Phải dùng rất nhiều thuốc nhập khuẩu, căn bản không thuộc phạm vi chi trả của bảo hiểm y tế. Lần cuối cùng, cha tôi vì tiết kiệm tiền, thà chịu khổ một mình, chứ không chịu dùng thuốc nhập khẩu. Anh có biết hóa trị liệu đau đớn bao nhiêu không ? Bây giờ, tôi không muốn cha tôi phải trải qua những chuyện đó, tôi muốn cho cha tôi dùng những loại thuốc tốt nhất, mời những hộ lý tốt nhất…” Tôi không thể nói tiếp được, lập tức quay đầu lại : “Đây là chuyện riêng của tôi, xin anh đừng chen vào.”

“Tôi có tiền, tôi có thể….”

Tôi quay ngoắt lại nhìn anh ta, anh ta lập tức im bặt, nuốt lại những từ định nói ra tiếp theo. Nhìn tới vẻ bi thương trong mắt anh ta, tôi thoáng áy náy, khẽ nói đầy mệt mỏi : “Tôi có khả năng chăm sóc cho cha tôi, tôi cũng muốn tự chăm sóc ông ấy, anh có hiểu không ?”

Lục Lệ Thành không nói gì cả, tôi cố gắng cười : “Hơn nữa, cho dù anh cho tôi mượn tiền, không phải tôi cũng phải trả sao ? Sớm một chút, hay muộn một chút cũng khác gì nhau chứ ?”

Lục Lệ Thành rụt tay lại, tôi bắt đầu điền mẫu, ghi rõ địa chỉ, diện tích, tình trạng cũ mới của căn nhà, rồi lại ký hợp đồng với bên đại lý.

Lúc về tới nhà, tôi cũng không mời anh ta vào nữa, mà đứng ở cửa nói : “Sự hỗ trợ mấy ngày hôm nay của anh, hai chữ “Cám ơn” khó có thể nói hết, về sau nếu có ngày anh cần tới Tô Mạn tôi, cho dù phải vào núi đao biển lửa cũng quyết không chối từ. Đã sắp hết ngày nghỉ rồi, anh nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuẩn bị đi làm ! Không cần tới thăm tôi nữa đâu, chỗ này rất tiện đi lại, muốn bắt xe hoặc đi tàu điện ngầm đều rất dễ dàng.”

Anh ta định nói gì đó, nhưng rồi cũng nhịn xuống : “Cô cũng nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi.” Nói xong quay người đi về.

Tôi đặt chuông báo thức, hai cái liền để có thể đánh thức mình. Tôi ngã nhào vào giường, không cởi quần áo, cũng không tháo giầy, cứ nằm nguyên như thế, trong đầu còn nghĩ tới việc gửi cho đại tỷ một bức email, xin chị ấy giới thiệu cho tôi một công việc lương cao. Tôi còn phải nấu cơm cho cha tôi, hầm một bát canh xương, phải nhớ lúc tới bệnh viện phải mang theo một bộ cờ tướng, tối cùng chơi cờ với cha, sáng mai phải dậy sớm đi chợ mua cá tươi, lại phải viết đơn xin từ chức.

Nghỉ thôi ! Tô Mạn, mày cần phải nghỉ ngơi, mới có thể đối phó được hết thảy những chuyện đó. Nghỉ thôi, nghỉ thôi.



Tôi không muốn mang nợ anh, những con đường anh tránh ra, tôi đều làm bộ như không thấy hoàn toàn không chịu đi, thà mình đi thêm lần nữa còn hơn.

Sáng sớm, lúc tôi đi tới phòng bệnh của cha tôi, chỉ thấy có tiếng cười nói từ bên trong vọng ra, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Tống Dực và Ma Lạt Năng ở đó từ bao giờ. Ma Lạt Năng nhìn tôi vội vàng, kêu lên mấy ti