
ũng không phải lúc làm mình làm mẩy, tôi ăn từng miếng một, cố gắng ăn cho hết sạch bát cơm. Lục Lệ Thành nhìn tôi chằm chằm, tôi liền nói với anh ta : “Mấy ngày nay thật cảm ơn anh, anh không cần phải hỗ trợ tôi nữa, từ bây giờ trở đi mọi chuyện tôi đã rất quen thuộc, đây lại là Bắc Kinh, là gốc rễ của tôi.”
Anh ta liền đáp : “Bây giờ vẫn là trong Tết, cả công ty đều nghỉ, chẳng lẽ cô bắt tôi phải đi làm sao ? Dù sao cũng là nhàn rỗi, vừa hay tôi có xe, cho dù không coi là bạn bè đi chăng nữa, thì cũng là đồng nghiệp, giúp nhau một chút cũng nên là”
“Thật xin lỗi anh, đáng lẽ anh đang ở nhà nghỉ Tết mới đúng.”
“Cô cũng nghĩ nhiều quá rồi !” Anh ta vừa nói vừa đứng dậy : “Chúng ta cùng về nhà cô lấy chút quần áo và những nhu yếu phẩm cho cha cô thôi chứ”
Đang trong Tết, xe cộ trên đường thưa thớt, chiếc Mục Mã Nhân phi như bay, chỉ hai tiếng sau đã tới Phòng Sơn. Trong khoảnh khắc kéo cửa ra, tôi đã gọi mấy tiếng : “Cha mẹ, con về rồi” theo thói quen. Ngay trong giây phút buột miệng, tôi chợt thấy trời đất như rung chuyển, cảm giác không thể đứng vững nổi, phải dựa vào tường, ôm chặt bảo cung nơi mẹ tôi đang an nghỉ, đứng lặng đi. Lục Lệ Thành cũng đứng im trước cửa.
Một lúc lâu sau, tôi mới có thể bước nổi, cầm bảo cung đặt vào ngăn tủ trong phòng ngủ, khẽ nói : “Mẹ ơi, chúng ta về nhà rồi”
Đẩy cửa tủ quần áo ra, tôi bắt đầu nhặt nhạnh quần áo của cha tôi, Lục Lệ Thành đứng ở cửa nói : “Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, cô đi tắm rồi ngủ một giấc đi, sáng mai chúng ta sẽ quay lại đó sớm.”
“Tôi nghĩ cứ thế này đi luôn thôi.”
“Tô Mạn, cô thử nghĩ xem chưa ngủ đã bao lâu rồi ? Bây giờ đang là đêm, chú ấy vẫn đang ngủ, lại có người trông nom, cô cố ép mình để làm gì ? Chính cô cũng nói cô còn phải chăm sóc cho cha cô, cô cảm thấy với tình trạng này của mình, cô có thể chăm sóc chú ấy được bao lâu ?”
Tôi cầm một chiếc áo khoác dày của cha tôi, khẽ nói : “Cái áo này mẹ tôi vừa mua cho cha tôi tháng trước xong”
Giọng Lục Lệ Thành lập tức nhũn ra : “Cô đi nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai chúng ta đi sớm, tôi xin cam đoan với cô, lúc chú ấy tỉnh lại nhất định cô đã có mặt rồi.”
Tôi liền đáp : “Tôi biết rồi, anh nói đúng ! Tôi sắp xếp xong mọi thứ sẽ đi nghỉ.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, tôi đi tắm, lúc đi ra, Lục Lệ Thành đang ngồi trên sofa xem TV, nhưng không có tiếng nào, chỉ thấy có một người đang nói không ngừng trong chương trình, cũng không biết anh ta đang xem cái gì nữa.
Tôi đi vào phòng bếp hâm nóng hai túi sữa do anh ta mang tới : “Uống một chút đi…” chợt phát hiện ra anh ta đã dựa vào thành ghế ngủ từ lúc nào. Mấy hôm nay, anh ta cố ý giấu diếm tin tức, ít nhất lúc trong nhà anh ta, lúc ở trên xe, lúc trên máy bay, tôi còn ngủ được mấy giấc ngon lành, còn kể từ lúc nhận được tin tức tối hôm đó, anh ta bận rộn liên tục, đặt vé máy bay, sắp xếp hành trình, liên hệ bạn bè trong ngoài, an bài bệnh viện, đốc xúc cơ quan du lịch trả tiền bảo hiểm.
Tôi khẽ đặt cốc sữa lên bàn uống nước, lại cầm một cái chăn đắp lên mình anh ta, lại tắt bớt đèn, ngồi ở một góc sofa, vừa uống sữa vừa xem TV.
Tuy rằng không có âm thanh, cũng hoàn toàn không biết trên TV đang diễn cái gì, nhưng chỉ cần nhìn chằm chằm vào mấy khuôn hình đang chuyển động kia, thì đầu óc không cần tự nghĩ nữa.
Một lúc lâu sau, anh ta vẫn chưa tỉnh, tuy không đành lòng đi quấy rầy anh ta, nhưng nếu cứ ngủ ngồi cả đêm như vậy, nhất định ngày mai sẽ đau khắp toàn thân.
“Lục Lệ Thành, đi tắm rửa rồi vào ngủ tiếp đi”
Anh ta vụt mở mắt, giật mình nhìn tôi.
Tôi đang cúi đầu nhìn anh ta, mái tóc còn ẩm xõa tung bên cạnh mặt anh ta, anh ta giơ tay lên vuốt tóc ra sau tai cho tôi, nói rất dịu dàng : “Cô cũng không cô đơn một mình đâu.”
Tôi nhìn anh ta ngẩn ngơ, không rõ là anh ta muốn nói gì, là đồng tình, hay là an ủi ?
Anh ta đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói : “Tôi đi tắm.”
Tôi đi theo anh ta vào buồng tắm, chỉ cho anh ta chỗ để dầu gội đầu, sữa tắm, sau đó lại lấy một bộ áo ngủ mà năm đó tôi mua cho cha tôi, đưa cho anh ta, hồi đó mua cỡ hơi lớn, bây giờ lại thực thích hợp cho anh ta mặc.
Đóng cửa lại, anh ta tắm ở trong, tôi đứng ngoài cửa nói vọng vào : ” Nhà tôi có hai phòng ngủ, phòng của cha mẹ tôi ….”
Anh ta đã đáp ngay : “Tôi ngủ sofa là được rồi.”
“Thật xin lỗi.”
“Không sao cả, tôi thường xuyên ngủ trên ghế sofa ở công ty, cô cứ đi ngủ trước đi, không cần phải đợi tôi.”
Tôi lấy ra một tấm ga sạch phủ lên sofa, lại đặt trên đó một cái gối, một cái chăn, sau đó mới về phòng mình. Ban đầu vẫn không thể đi vào giấc ngủ được, tôi phải cố gắng kìm nén lại cảm xúc, khiến cho đầu óc mình luôn ở trạng thái trống rỗng, rốt cuộc, cũng đãngủ được.
Một đêm vô mộng, năm giờ sáng hôm sau, khi chuông đồng hồ vang lên báo thức, tôi lập tức tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong lại gọi Lục Lệ Thành dậy rửa mặt. Đợi sau khi anh ta rửa mặt xong, điểm tâm của tôi cũng đã làm xong, hai cái bánh trứng ngô vừa làm xong còn nóng ròn, hai cốc sữa nóng, một đĩa kim chi, có bắp cải, cà rốt, đậu, trông khá là đẹp mắt.
Lục Lệ Thành cố gắng khiến