
rồi sao? Để em đi mua thêm."
"Được." Mạnh Đình cố ý dung túng. Có lẽ lượng cồn trong rượu, sẽ làm cho Bản
Sắc Anh Hùng của Lực Côn sống lại —— trong lòng anh tính toán.
Đi ra cửa chính Lực Côn chợt chạy trở về, chạy nhanh đến nỗi chân nọ dẫm
chân kia, giọng nói thì run rẩy, "Không, không xong được rồi ! Ở trên
cửa phòng của chúng ta, bị dán lên tờ giấy này, anh xem! Anh mau nhìn
ah!"
Mạnh Đình liếc nhìn tờ giấy thấy có tám chữ ——
Bên trong có chó dữ, người lạ tránh. Lầu hai.
Ân Đệ vẫn đang say giấc nồng, lại bị cảnh sát đánh thức giải thích “vụ án” kia.
"Tả tiểu thư, vị Mạnh tiên sinh trên lầu kia, nói tối nay có hai cô gái bị
điên chạy đến phòng của anh ta quấy rầy, chỉ là tất cả đã qua, không có
chuyện gì."
Hai phụ nữ điên? Ân Đệ cùng Chu Tương liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi tiễn vị cảnh sát kia đi, Ân Đệ giống như sắp nổi cơn điên —— thì ra lúc tức giận mà kìm nén thân thể, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình
trạng tinh thần như vậy.
Đây tuyệt đối cần phải giải phóng!
Lấy giấy ra, tuyệt bút vung lên, liền hiện lên mấy chữ, sau đó cô chạy lên
lầu, sau một hồi xột xột xoạt xoạt tiếng vang, tâm tình vui vẻ trở lại
lầu hai.
Ha ha ha. . . . . . Thì ra là làm chuyện xấu cảm giác rất hay nha!
"Cậu còn cười!" Chu Tương lo lắng nói thầm: "Cậu làm như vậy không phải quá
lộ liễu sao..., nếu ngày mai anh ta nhìn thấy, nhất định sẽ đoán được là cậu làm."
"Đoán được thì thế nào?"
"Cậu đừng quên, nhà
của cậu cũng ở đây, có thể không cùng anh ta gặp mặt sao?" Chu Tương
nhắc nhở: "Cậu không phải đang tự tìm phiền toái cho mình sao?" (đúng
vậy)
"Là chính bản thân anh ta có lỗi trước! Rõ ràng không phải
là người mình tìm, còn muốn gạt mình đi vào, rõ ràng có ý đồ xấu? Lại
còn dám nói với cảnh sát chính mình mới bị quấy rầy!" Ân Đệ không phục
hừ nói. (cô này đầu óc có vấn rồi)
"Vậy sao? Nhưng. . . . . . Mới vừa rồi cảnh sát cũng nói ông ta đã vào phòng kiểm tra tỉ mỉ, cũng
không phát hiện ra chuyện gì, có lẽ là chúng ta hiểu lầm . . . . . ."
"Chỉ cần nhìn cái tin đăng trên báo kia, là biết anh ta có vấn đề rồi." Duỗi người một cái, Ân Đệ nằm soài trên giường, "Đáng chết! Cả buổi tối đều
không được an tĩnh, thật vất vả mới ngủ được lại bị đánh thức."
"Ai bảo cậu đi báo cảnh sát làm gì, đám cảnh sát kia không trách cậu ban
đêm báo án giả thì thôi, cậu còn trách ai." Chu Tương cũng chui vào
chăn, bĩu môi nói. (rất đúng, đồng ý cả hai tay hai chân)
"Được
được được, bắt đầu từ bây giờ bất kể có ai gào rống như thế nào, mình
cũng không quan tâm! Mình chỉ muốn ngủ, ngủ. . . . . ." Âm Đệ mắt nhắm
tịt, giọng thì thầm càng lúc càng nhỏ.
Đêm khuya, cuối cùng cũng được yên tĩnh ——
Rầm rầm rầm!
Người nào? Người nào đang gõ cửa?
Tả ân đệ từ trong chăn chui đầu ra, dụi mắt, ý thức mờ mịt từ từ khôi
phục. Không phải là tiếng gõ cửa mà là tiếng trên —— trần nhà! ? Cô
ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lại là "Hàng xóm tốt bụng" lầu trên!
Ân Đệ cuối cùng tri giác cũng rõ ràng, rất nhanh chuyển thành lửa giận.
Cô hỏa tốc xuống giường đi ra phòng ngủ, lúc trở lại lần nữa, trong tay cầm thêm cây gậy phơi quần áo để ở lan can.
"Ân Ân, cậu lại muốn làm cái gì?"
Chu Tương ở một bên nghi ngờ không hiểu, nhưng rất nhanh đã lnhận được đáp án ——
Đông đông đông! Ân Đệ cầm cây gậy phơi quần áo, hướng trần nhà đụng ra một chuỗi tiếng vang.
Trần nhà lúc này mới an tĩnh.
Cuối cùng thức thời, không ầm ĩ nữa.
Phanh, bang bang, rầm rầm rầm! ( thế này thì thủng nhà mất)
Ân Đệ đang chuẩn bị đem gậy phơi quần sao trả về chỗ cũ, đột nhiên quay đầu, lại trừng mắt lên trần nhà lần nữa.
"Lần này còn có tiết tấu !" Chu Tương nhỏ giọng nói.
Bây giờ là như thế nào? Đánh Moss điện mã ( đánh điện tín) sao?
Ân Đệ cắn răng một cái, hạ quyết tâm ——
Thùng thùng thùng thùng. . . . . . Cô lại cần gậy phơi quần áo xung phong ra trận!
Nửa đêm, một cô gái ở lầu tầng hai, tâm trí đã sắp đến giới hạn sụp đổ. . . . . .
Nhưng vẫn không chịu nhường, với con ma men —— ở lầu ba.
****************
Lầu ba.
"Lực Côn, tờ giấy đó đâu rồi?"
"Không phải anh nói là do bà cô ở dưới lầu làm sao, vậy. . . . . . Nếu chỗ này không thể ở nữa, vậy thì quan tâm làm gì! Xem ai sợ ai? Yên tâm, em đã xử lý tốt rồi!" Giọng phóng khoáng làm cho người khác tưởng nhớ lại
xuất hiện.
Mạnh Đình xác nhận một chuyện ——"Thần trí không rõ" đối với người "Biến thái" mà nói, quả thật rất có hiệu quả.
Nhưng, chỉ sợ "Vật Cực Tất Phản" ——
"Hư. . . . . . Mạnh Đình anh đừng cản em. Ha ha. . . . . . Tiếp nào! Sao lại không có thanh âm nữa hả?"
"Em đang làm cái gì vậy hả! ?" Mạnh Đình kéo tên đàn ông đang cười ngây ngô trên sàn nhà kia dậy,
"Em đang đánh con gián a, đúng là ở dưới sàn nhà này. . . . . . Chơi rất
vui nha. . . . . . Nó sẽ đánh bang bang. . . . . . A!" Một giọng nói
trầm thấp thay thế được giọng nũng nịu.
Ít nhất cái thanh âm này
sẽ cho người thoải mái một chút. Mạnh Đình đem người đi đến trên giường
bỏ xuống, thở phào một cái thật to.
Anh chợt nghĩ đến ——
Lực Côn rốt cuộc xử lý tờ giấy kia như thế nào?
Sáng sớm ngày thứ hai.